Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

chương 39: cục cưng ơi, anh mau ra đây đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Phóng luống cuống tay chân đứng lên, vội vã thanh minh: “Không phải như anh nghĩ đâu!”

Quan Cố chống tay xuống nệm ngồi dậy, đưa tay sờ soạng hai má, cả bàn tay dính đầy nước mắt, bình tĩnh hỏi: “Không phải như anh nghĩ, vậy theo em thì anh đang nghĩ gì?”

Chu Phóng làm sao sẽ biết Quan Cố nghĩ thế nào, nghẹn ngào nửa phút mới nói: “Không phải em muốn làm gì với cậu ta đâu… Là cậu ta cứ ôm em không chịu buông.”

Quan Cố cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ta?”

Xong rồi, xong rồi, xong rồi!

Giọng điệu của Quan Cố vô cùng ác liệt: “Em đã gặp nó từ lâu rồi?”

Chu Phóng lắc đầu nguầy nguậy: “Hôm nay là lần gặp đầu tiên.”

Quan Cố nổi giận: “Lần đầu tiên gặp vậy mà nó liền cởi quần áo quyến rũ em? Em còn biết tên nó là gì đúng không? Em đang lừa ai vậy?”

Chu Phóng: “…”

Chuyện này nói ra thật sự rất dài dòng. Không chờ hắn kịp giải thích, Quan Cố lại tiếp tục truy vấn: “Quần áo của anh đâu? Em cởi trên người nó ra rồ à?”

Chu Phóng đáp lí nhí: “Không phải… Tự cậu ta cởi đó.”

Hắn vội lấy một bộ quần áo trong tủ ra, rụt rè đưa cho Quan Cố.

Quan Cố mặc vào, sắc mặt vẫn âm u rất khó coi: “Nó dụ dỗ em thế nào? Vừa làm nũng vừa khóc sao?”

Chu Phóng: “…”

Quan Cố hung hăng mắng một câu: “Đồ kỹ nữ.”

Chu Phóng không biết lời này là anh muốn mắng ai, cũng không dám phản bác, nghĩ thầm rằng chuyện đã tới nước này thì cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật thôi.

Quan Cố chợt nhớ tới cái gì đó, nheo mắt nhìn hắn: “Làm sao em biết tên nó? Chẳng phải nó là người câm sao?”

Chu Phóng thành thật khai báo: “Cậu ta nhắn tin qua weixin cho em.”

Hắn cảm thấy nếu Quan Cố xem nhật kí trò chuyện của cả hai thì sẽ hiểu rõ là hắn trong sạch, hôm nay hắn nói chuyện rất nghiêm túc, luôn luôn giữ khoảng cách với Tiểu Trang. Hơn nữa trước đó cũng từng nói rõ ràng trong weixin rằng “Tôi đã có bạn trai rồi, tôi rất yêu anh ấy”, gần đây lại càng không hề để ý tới cậu ta, luôn một lòng một dạ với Quan Cố, chỉ cần anh đọc là sẽ hiểu ngay. So với việc hắn lắp bắp tự giải thích thì càng có sức thuyết phục hơn.

Nào biết Quan Cố cầm di động qua xem tin nhắn một lúc lại bùng nổ.

“Lần đầu tiên gặp? Lần đầu tiên gặp mà đã gọi em là chồng sao?” Sau đó anh bật cười đầy chua chát, “Hóa ra từ khi quay phim ở Hoành Điếm là hai người đã bắt đầu lén lút qua lại rồi. Chu Phóng, em giỏi lắm, tùy tiện một cuộc điện thoại đã khiến anh phải chạy tới tận nơi, vừa hay một lần em gặp được cả hai luôn nhỉ?”

Chu Phóng: “… Anh nói gì đó? Có phải em bảo cậu ta gọi mình bằng chồng đâu, tự cậu ta cứ cố tình gọi thế mà, em làm gì có cách nào ngăn cản được chứ? Cả chuyện ở Hoành Điếm nữa, anh xem kĩ lại tin nhắn đi, đừng có tùy tiện đổ oan cho em!”

Hắn cảm thấy Quan Cố có lẽ đứng hơi xa khó mà đọc được tin nhắn, muốn mở nhật kí trò chuyện ra đưa lại gần cho anh nhìn kĩ. Ngờ đâu Quan Cố lại trực tiếp nện di động vào người hắn rồi quát: “Ai thèm xem, thật ghê tởm.”

Chu Phóng hoàn toàn choáng váng, cúi đầu nhìn di động mà ngây ngẩn không hiểu chuyện gì.

Trong khuông đối thoại đều là mấy tin nhắn mà Tiểu Trang mới gửi lúc nãy, không có tin nào là từ hắn, bởi vì lúc ấy hắn đang đứng trước mặt Tiểu Trang, hắn có thể nói chuyện.

“Anh đừng đùa em như vậy, chồng ơi em sợ lắm.”

“Anh lừa em, tại sao anh lại lừa em?”

“Em không mặc quần áo anh mua cho hắn!”

“Không mặc, cảm thì cảm, em chẳng quan tâm, không cần anh lo.”

“Em mặc kệ, dù sao em thích anh, em là ai cũng được, em chỉ thích anh thôi.”

“Lúc quay phim ở Hoành Điếm anh đâu có nói thế.”

“Anh cũng sẽ gọi hắn là cục cưng dâm đãng sao?”

“Chồng ơi, chuyện gì em cũng đồng ý làm vì anh mà. Anh đừng có bỏ em.”

…Thật sự quá dọa người rồi! Đây là cái gì chứ? Hiểu lầm! Hoàn toàn là hiểu lầm! Sự tình vốn dĩ không phải như thế này mà!

Chu Phóng oan uổng mà nghẹn ngào chẳng thể nào giải thích rõ được, vội nói: “Mấy câu đó là trùng hợp thôi, chuyện thật sự không phải như vậy đâu! Anh đừng suy nghĩ linh tinh!”

Quan Cố cười lạnh: “Anh suy nghĩ linh tinh? Anh thấy là em diễn xuất quá tốt rồi! Chỉ trao cho em mỗi giải thị đế sao đủ được? Một trăm cúp Oscar mới xứng với em!”

Lần đầu tiên được khen diễn xuất tốt mà có thể khiến người ta tức giận đến như vậy, Chu Phóng tự biết đuối lý, trong lòng rầu rĩ bực bội nhưng cũng không dám nổi giận, cố gắng nhẹ giọng xuống nước: “Diễn xuất của em tốt thì tốt nhưng chưa bao giờ em diễn trước mặt anh hết.”

Quan Cố đi qua đi lại vài vòng, cả người nóng nảy giống như muốn nổ tung, anh nói cực nhanh: “Chưa từng diễn? Trước khi tới Hoành Điếm chúng ta đã xác định quan hệ rồi, cho tới bây giờ em chưa từng nói yêu anh, ngày đó đột nhiên gọi điện thoại cho anh, không đầu không đuôi lại thốt nên lời ấy. Anh vừa nghe em bảo rằng em yêu anh, vui tới nỗi muốn nhảy dựng lên, lập tức bỏ hết công việc chạy tới, anh nghĩ không muốn giấu em chuyện anh có bệnh nữa, trước kia không dám thẳng thắn với em, chờ đến khi em thật lòng nói lời yêu thì mới không sợ hãi lo lắng mà thành thật mọi chuyện. Nhưng hóa ra… con mẹ nó, em đã sớm biết từ lâu rồi!”

Chu Phóng lắc đầu: “Em không…”

Quan Cố căn bản không muốn nghe hắn trả lời, tiếp tục cắt ngang: “Anh từng nghĩ sao em có thể yêu anh được cơ chứ? Nhiều năm qua em không hề yêu anh, ngay cả khi lên giường cũng nhầm anh thành mối tình đầu, làm sao có thể đột nhiên lại yêu anh được? Huống hồ anh còn có bệnh nữa? Thì ra em đã biết Chu Tiểu Trang từ lâu, em thích nó, cho nên mới yêu ai yêu cả đường đi, thuận tiện ở bên anh luôn. Khó trách anh cứ thấy em là lạ ở chỗ nào đó, ngay từ đầu người em thích vốn không phải là anh… mà là Chu Tiểu Trang kia. Được lắm, ha ha, được lắm.”

Chu Phóng cảm giác trạng thái của anh rất không bình thường, lo lắng khuyên nhủ: “Quan Cố, anh đừng như vậy mà, đừng tới tới lui lui nữa, mau dừng lại đi!”

Hắn giữ chặt Quan Cố, ấn bả vai anh khiến anh ngồi xuống bên giường.

Quan Cố ngồi ở đó nhìn hắn chằm chằm, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc, hái cánh môi đều tái nhợt, giống như sắp sửa ngất xỉu vậy.

Chu Phóng cực kỳ sợ hãi: “Anh đừng như vậy, em không thích người khác, vẫn luôn yêu anh, từ đầu đến cuối cũng chỉ yêu một mình anh mà thôi.”

Quan Cố dường như không muốn để ý đến hắn, rũ tầm mắt xuống.

Chu Phóng bối rối khẩn cầu: “Anh làm ơn tin em có được không?”

“Rầm ——” Trong phòng tắm vang lên một tiếng động khá lớn, kèm theo là tiếng mèo kêu ‘meo meo’ thảm thiết. Mèo Tới lại đang nghịch nước trong bồn cầu, còn không cẩn thận rơi vào trong đó.

Chu Phóng ngẩn ra, đột nhiên hắn nghĩ tới một việc bèn vui vẻ nói: “Đúng rồi, anh lắp đặt camera K xịn mà! Chúng ta xem lại chẳng phải sẽ biết vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Em thật sự không nói dối anh đâu.”

Hắn ngồi xổm trước mặt Quan Cố, bấm nút home trên điện thoại của anh tìm kiếm APP quản lý camera, hắn đang hoảng cho nên tay chân luống cuống tìm một lúc mới thấy, mở đoạn video mới nãy, lại tìm tin nhắn vừa rồi Tiểu Trang gửi tới kia.

“Anh xem đi!” Cuối cùng cũng tìm được, hắn lập tức đưa di động qua cho Quan Cố xem rồi bảo, “Anh coi thử là biết em không lừa anh mà!”

Quan Cố tiếp nhận di động, chỉ nhìn thoáng qua liền ngẩng đầu lên.

Chu Phóng cuống quýt: “Anh mau xem đoạn clip đó đi! Nhìn em làm gì?”

Sắc mặt Quan Cố đã khôi phục bình thường, ánh mắt cũng chẳng còn vẻ nôn nóng không thể khống chế như lúc nãy nữa.

Chu Phóng không rõ lí do, lay lay chân anh, thúc giục: “Anh mau xem đi, em thật sự không lừa anh đâu.”

Quan Cố mấp máy hai cánh môi, không hề có thanh âm.

Chu Phóng: “!!!”

Rất rõ ràng vừa rồi khẩu hình của Quan Cố đang muốn gọi hắn —— chồng ơi.

Tay hắn còn đặt ở trên đùi Quan Cố lại giống như bị điện giật mà rút phắt về, cũng không còn đủ sức ngồi xổm được nữa, ngã ngửa ra trên nền nhà.

Quan Cố chớp mắt, đầu gối khép lại, hai chân hơi có xu hướng xếp thành hình chữ bát, là dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, thẹn thùng nhìn Chu Phóng.

Chu Phóng hoảng hốt gọi thử: “…Chu, Chu Tiểu Trang?”

Người kia gật gật đầu.

Chu Phóng nhanh chóng đứng lên, cũng không quản Tiểu Trang thế nào mà chỉ lo xoay người bỏ chạy.

Hắn lao một mạch ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại, đứng ở cửa nhà đợi ba phút đồng hồ mới ấn chuông.

Cửa được đẩy từ bên trong, lộ ra gương mặt của Quan Cố.

Chu Phóng nhìn không ra đấy là ai, khẩn trương nói: “Em… em quên mang chìa khóa.”

Người trong nhà yên lặng mở cánh cửa rộng hơn, ý bảo hắn tiến vào.

Không phải Quan Cố!

Chu Phóng giữ chặt cửa, đứng từ bên ngoài đóng chặt cửa lại lần nữa.

Hắn chạy lên lầu lấy chìa khóa, đứng ngồi không yên mười mấy phút đồng hồ mới khẽ khàng xuống lầu, dùng chìa khóa mở cửa.

“Quan Cố” đang đứng dựa lưng vào tủ để giày gần cửa, dáng vẻ dường như đang chờ hắn.

Chu Phóng không dám đi vào, thăm dò hỏi: “Anh xem lại camera theo dõi chưa?”

Người kia lắc lắc đầu, vươn tay muốn kéo Chu Phóng. Hắn bị dọa sợ vội rụt lại về phía sau, đóng cửa cái rầm thật mạnh.

Không phải Quan Cố, không phải Quan Cố, không phải là anh.

Đã là nửa đêm mười hai giờ hơn rồi. Hắn trở về nhà mình, trực tiếp dựa lưng vào cửa, ngồi trên thảm trải sàn ngay sát lối đi. Trong nhà không bật đèn, xuyên thấu qua xửa sổ phòng khách có thể nhìn thấy ánh trăng lạnh lẽo đầu đông.

Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy hai chân đã tê rần bèn thay đổi tư thế khác.

Hắn nhớ tới Quan Cố từng nói với mình, bởi vì trước kia uống thuốc nên cả đêm anh thường bị mất ngủ, cứ thế trợn tròn mắt mà nhớ tới hắn, nhớ đến tận hừng đông.

Quan Cố sẽ nhớ tới chuyện gì về hắn nhỉ?

Bọn họ quen nhau khi mới lên cấp hai, hắn và Quan Cố còn ngồi chung một bàn. Quan Cố ghét hắn lúc nào cũng để nước mũi thò lò không sạch sẽ, đi tìm thầy giáo đề nghị được chuyển chỗ ngồi. Chu Phóng biết được thì giận lắm, cố ý quẹt nước mũi hết lên quần áo của Quan Cố, hai người vì thế mà đánh nhau một trận, lần lượt đều bị gọi phụ huynh lên gặp Ban giám hiệu. Mẹ Quan dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm túc giáo dục Quan Cố phải ở chung hòa thuận với bạn học, Chu Phóng thì bị mẹ rượt đuổi chạy khắp sân thể dục, cuối cùng vẫn bị quất cho một trận tơi bời hoa lá.

Sau đó bọn họ trở thành bạn thân, bởi vì Chu Phóng thường xuyên không làm bài tập nên mỗi ngày đều bị phạt đứng mấy lần, có lần nghỉ học, hắn lại muốn chạy đi chơi, lập tức bị Quan Cố giữ chặt, ép hắn cùng làm bài, nói nếu hắn có thể kiên trì mỗi ngày đều hoàn thành bài được giao về nhà trong suốt học kì thì sẽ cho hắn một bộ xếp nhà bằng gỗ. Lúc đó Chu Phóng thích món đồ chơi kia lắm thế nên liền ngoan ngoãn đi theo Quan Cố học hành, cuối kỳ năm ấy điểm thi của hắn thần kỳ lọt được vào top của lớp.

Trước khi tốt nghiệp lớp , thành tích của Chu Phóng rất tệ hại, hắn không muốn học lên cấp mà chỉ muốn đi học nghề, thế nhưng mỗi ngày Quan Cố đều cổ vũ động viên hắn, hắn ngại phải nói thẳng với anh thế nên mới để lại một lá thư bảo rằng mình muốn đi học lái máy xúc rồi sau đó không chịu tới trường nữa. Hắn ở nhà thu thập hành lý chuẩn bị đi học nghề, Quan Cố đột nhiên xông tới, không để Chu Phóng kịp phân trần gì đã cho hắn một đấm thẳng vào mặt. Hắn còn chưa kịp nổi điên, Quan Cố đã bật khóc trước, làm hắn sợ tới mức nói gì cũng không dám nhắc lại chuyện bỏ học, chỉ đành kiên trì về trường tích cực rèn luyện, mỗi ngày còn bị Quan Cố buộc học bài, cuối cùng vẫn cùng anh thuận lợi lên cấp .

Kì nghỉ hè trước khi vào lớp , Chu Phóng và Quan Cố cùng đi học bơi, lúc ấy hắn chẳng chịu nghe lời huấn luyện viên, chưa khởi động đã nhào xuống nước, thế nên bị chuột rút thiếu chút nữa chết đuối. Sau khi được cứu lên, Quan Cố viền mắt đỏ ửng, mắng hắn ngu ngốc, cũng chẳng biết giận cái gì mà quay mặt bỏ đi luôn.

… Phải ha, Quan Cố bảo khi đó anh đã thích hắn.

Quan Cố thật sự bị mù rồi! Thích hắn ở điểm nào cơ chứ? Thích hắn nước mũi thò lò? Hay là thích kẻ muốn lái máy xúc như hắn?

Rốt cục Chu Phóng đã suy nghĩ về Quan Cố cả một đêm, trước kia khi nhớ tới Quan Cố đều là nhớ nhung suy nghĩ một hồi liền ngủ quên mất. Còn giờ đây cuối cùng Chu Phóng đã hiểu, cả một đêm nhớ về một người là dạng cô độc đáng sợ nhường nào.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng rõ, hắn đi rửa mặt, cạo râu, thay đổi một bộ quần áo khác. Sau đó mới đi xuống lầu tìm anh.

Mở cửa đi vào, trong nhà im ắng vô cùng.

Hắn cố gắng thả nhẹ động tác, chậm rãi đi vào trong, lúc tới chỗ ngoặt liếc mắt một cái liền thấy Quan Cố ngồi ở trước bàn ăn, trong ngực ôm Mèo Tới, đang bưng ly uống sữa.

Giống như mỗi một sáng bình yên trước kia vậy.

Cổ họng Chu Phóng nghẹn ngào một lúc mới kêu lên: “Cưng ơi.”

Quan Cố buông xuống ly sữa xuống, bình tĩnh nhìn hắn.

Chu Phóng lí nhí: “Em sai rồi.”

Quan Cố nhíu mày.

Chu Phóng đi qua, kéo ghế dựa bên kia ngồi xuống, áy náy giải thích: “Em đã nghĩ cả đêm rồi, anh có thể coi trọng em là phúc phần ba đời của em. Lúc nào em cũng nổi nóng giận dỗi, chẳng chịu thỏa hiệp nhún nhường, còn không có đầu óc, phạm sai lầm lại không dám thừa nhận, dám trách anh để tâm vào chuyện vụn vặt, tất cả đều là lỗi của em. Chuyện này em sẽ kể rõ cụ thể từ đầu tới cuối cho anh, anh đừng giận nữa.”

Quan Cố vẫn không nói gì.

Chu Phóng mơ hồ cảm thấy không ổn lắm, lại không thể tin được, nhìn kĩ mặt người kia một lúc mới nói: “Anh nói gì đi.”

Người ngồi đối diện hắn mấp máy môi, lắc lắc đầu.

Chu Phóng choáng váng, không phải Quan Cố, là Tiểu Trang.

Hắn nhảy dựng lên, cách một cái bàn bóp cổ Tiểu Trang, lúc này đây quả thực hắn dùng sức rất mạnh, Tiểu Trang nhanh chóng bị hắn siết đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nước mắt sinh lý ào ào chảy ra.

Ánh mắt Tiểu Trang đã sắp trắng dã, Chu Phóng mới tỉnh táo lại vội vàng buông tay ra.

Tiểu Trang kịch liệt ho khan, vừa ho khù khụ vừa khóc nức nở.

Chu Phóng nắm chặt hai vai của cậu, khóc còn đau khổ thảm thiết hơn cả Tiểu Trang, khàn giọng gọi: “Quan Cố! Anh ra đây! Mau ra đây đi!”

Mèo Tới nhảy xuống đất, lông trên cổ xù hết cả lên, vừa sợ vừa khó hiểu nhìn hai người ba của mình

Đã xảy ra chuyện gì vậy nha, meo~?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio