Hắn không ép Tiểu Trang uống thuốc được như lời mẹ Quan dặn, thậm chí đối diện với Tiểu Trang hắn cũng chẳng thể nói lên câu “Cậu mau uống thuốc này đi”.
Liều thuốc này đối với Quan Cố là chữa bệnh, mà đối với Tiểu Trang chính là đòi mạng.
Từ buồng vệ sinh đi ra, Tiểu Trang lo lắng hỏi hắn: “Có phải anh khó chịu chỗ nào không? Sao lâu vậy mới ra?”
Chu Phóng cụt hứng: “Cậu mới bị táo bón ấy.”
Tiểu Trang tiu nghỉu: “… Em sợ đầu anh còn choáng thôi mà.”
Chu Phóng mệt mỏi đáp: “Không sao, tôi đỡ nhiều rồi.”
Hắn đi rót ly nước cho mình, Tiểu Trang ngập ngừng xoay tới xoay lui bên cạnh hắn.
Chu Phóng vốn đã rất phiền lòng, bị cậu cựa qua cựa lại thì càng khó chịu: “Cậu làm gì thế?”
Tiểu Trang vội đứng thẳng người lại, nhỏ giọng nói: “Ừm… Em muốn ra ngoài một lát.”
Chu Phóng ngăn cản ngay: “Không cho phép đi.”
Tiểu Trang: “…Dạ.”
Cậu lại trở về ôm lấy Mèo Tới, tuy rằng không nói một lời nhưng nhìn sắc mặt ít nhiều có vẻ không vui.
Chu Phóng nhìn cậu vài lần, không tình nguyện hỏi một câu: “Cậu muốn ra ngoài làm gì?”
Tiểu Trang cúi đầu vuốt lông mèo: “Em tính đi cắt tóc, mẹ nói tóc em dài quá rồi.”
Chu Phóng: “…”
Tóc của cậu quả thật hơi dài, đặc biệt là mỗi khi cúi đầu, tóc mái dài gần như muốn quét vào hàng mi bên dưới.
Uống nước xong, Chu Phóng hiếm khi tốt bụng bảo: “Thay đồ đi, tôi đi ra ngoài với cậu.”
Tiểu Trang vừa bất ngờ lại vừa vui vẻ, nhưng cũng rất hoài nghi: “Chồng ơi anh nói thiệt sao?”
Chu Phóng trừng cậu: “Còn gọi bậy linh tinh thì khỏi đi nữa!”
Tiểu Trang lập tức sửa lời: “Chu Phóng Chu Phóng Chu Phóng! Cùng đi đi mà! Xin anh đấy!”
Chu Phóng dẫn cậu tới salon làm đẹp hắn thường hay cắt tóc, giới thiệu Tiểu Trang là bạn của mình với thợ ở đó, nhân viên chỗ này thường xuyên tiếp đãi khách trong giới nghệ sỹ cho nên cũng biết ý, không hỏi han tò mò gì nhiều.
Tiểu Trang cắt tóc xong, vô cùng hào hứng đi theo Chu Phóng ra ngoài, Chu Phóng lái xe, còn cậu thì ngồi yên vị bên ghế phụ.
“Tách!” Cậu chu môi tự chụp một tấm hình.
Chu Phóng quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cậu muốn gửi tin nhắn weixin bèn vội hỏi: “Cậu gửi cho ai đó?”
Quả nhiên Tiểu Trang cười tươi nói: “Cho mẹ xem.”
Chu Phóng nói hươu nói vượn để ngăn cản: “Thôi khỏi đi! Xấu chết! Chỉ tổ làm cay mắt dì!”
Tiểu Trang: “…”
Không biết cậu suy nghĩ gì mà không gửi ảnh đi nữa thật, cất di động vào trong túi áo rồi nói: “Vậy tạm thời em không gửi, hôm nào về nhà cho mẹ xem sau.”
Khi gần về tới nhà Tiểu Trang bỗng gọi hắn: “Chu Phóng, chúng ta ghé siêu thị đi, trong nhà hết giấy vệ sinh rồi.”
Chu Phóng đáp ngay: “Không đi, đặt hàng online là được rồi, ngày mai người ta sẽ đưa đến.”
Rõ ràng là Tiểu Trang rất muốn đi, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định: “Dù sao cũng ra ngoài rồi, tiện đường thì mua luôn đi. Nếu anh sợ bị người ta nhận ra thì mình em vào thôi, chỉ mua giấy vệ sinh là về liền, nhanh lắm.”
Chu Phóng lại càng không muốn để cậu rời khỏi tầm mắt của mình: “Tôi cũng đi, chỉ mua giấy vệ sinh thôi đấy, mua xong lập tức về nhà!”
Tiểu Trang vui vẻ gật đầu đáp ứng.
Nửa giờ sau, Tiểu Trang dùng một tay đẩy chiếc xe vừa nhồi đầy giấy vệ sinh, khăn mặt, bàn chải đánh răng, các loại đồ ăn vặt, một tay thì bịt mũi, mày ủ mặt ê đứng ở một bên nhìn Chu Phóng mua sầu riêng.
Chu Phóng lựa chán chê rồi cầm sầu riêng bỏ vào trong xe đẩy, Tiểu Trang sắp bị mùi thối của loại quả này hun cho ngất xỉu mất, bèn dứt khoát kéo tay áo dài xuống bịt kín non nửa khuôn mặt.
Vừa về đến nhà, Mèo Tới nghe thấy hương vị thân thương thì không thể chờ đợi được nữa mà nhảy phốc lên cào cào cái bọc to, “meo meo meo” liên hồi vội vã muốn ăn.
Chu Phóng rửa tay bổ trái sầu riêng ra, lột một miếng nhỏ đặt vào trong bát của nó, chính mình cũng cầm lấy một múi to để gặm.
Tiểu Trang trốn ra xa tận mét, hận không thể có một cái mặt nạ phòng độc để đeo ngay lên.
Chu Phóng rủ rê: “Cậu nếm thử xem, ngon lắm.”
Tiểu Trang mãnh liệt lắc đầu.
Mèo Tới ăn xong rồi lại tới đòi ăn nữa, Chu Phóng sợ nó ăn quá nhiều sẽ không thoải mái nên chỉ cho nó thêm một miếng nhỏ, nó diệt gọn ngay tức khắc, còn phát ra tiếng “meo meo meo” tiếp tục làm nũng xin xỏ.
Chu Phóng ngồi xổm bên cạnh, sờ sờ lưng con trai, gương mặt đầy vẻ hoài niệm: “Khi còn bé nó không thích ăn sầu riêng đâu, ngửi thấy mùi là trốn đi rất xa. Có một lần nó bị bệnh, mẹ tôi cho rằng nó sắp chết rồi liền vứt nó đi, cũng không chịu nói với tôi vứt ở đâu, tôi và Quan Cố tìm cả đêm mới thấy nó, thằng bé bị ném trong thùng rác, vừa vặn bên trong có mấy miếng vỏ sầu riêng, phỏng chừng là nó đói quá, bất đắc dĩ gặm thứ ấy để ăn, từ đó về sau nó liền đặc biệt thích ăn loại quả này. Vốn chỉ có mình tôi thích thôi, Quan Cố trước kia cũng không đụng đến nhưng lâu dần bị hai chúng tôi dụ dỗ riết cũng chậm rãi thích ăn rồi.”
Không nói thì cũng chẳng cảm thấy gì, vừa nói ra nỗi nhớ đột ngột tựa như sóng thần cuồn cuộn ập đến.
Người tên Quan Cố bất chấp đêm đông giá rét lục từng thùng rác với hắn, người mấy năm nay vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Thế mà hắn lại khiến người ấy biến mất.
Tiểu Trang yên lặng lắng nghe, đột nhiên đi tới, lột một miếng sầu riêng ra, nhắm mắt lại nhét vào miệng.
Chu Phóng: “…”
Tiểu Trang nhai vài cái liền cố nuốt vào, nuốt nhanh nên còn bị mắc nghẹn, vậy mà cậu vẫn cố gian nan khoe với Chu Phóng: “Anh xem, em cũng ăn được rồi này.”
Chu Phóng không biết nên nói gì mới tốt, lời cự tuyệt hắn nói chưa đủ một nghìn lần thì cũng cỡ tám trăm lần rồi.
Mèo Tới đã ăn không ít, hắn không đút cho nó nữa, đứng lên nói: “Khăn mặt và bàn chải đánh răng là mua cho cậu, cậu đừng dùng đồ của Quan Cố, dùng cái mới đi… Tôi không thích cậu chạm vào đồ của anh ấy.”
Tiểu Trang ngẩn ra, cắn chặt môi dưới.
Mãi cho đến giờ cơm chiều, hai người vẫn không nói thêm câu nào với nhau nữa.
Tiểu Trang hâm nóng lại đồ ăn lúc trưa, thức ăn vẫn còn rất nhiều, chỉ là hâm nóng lên thì lại không được ngon như trước nữa.
Chu Phóng cũng không soi mói, an tĩnh ngồi xuống cầm đũa lên.
Tiểu Trang đặt một một tô canh sườn hầm hạt sen lên bàn rồi hỏi: “Chu Phóng, em muốn uống rượu, anh có muốn uống không?”
Chu Phóng thờ ơ đáp: “Không.”
Tiểu Trang đi tới quầy rượu của Quan Cố lấy một chai vang và ly thủy tinh tới, rót cho mình một ly đầy, hai tay bưng lên chậm rãi uống cạn.
Chu Phóng cũng không để ý tới cậu, lẳng lặng gắp đồ ăn ăn cơm, rất nhanh giải quyết xong bữa tối, đứng lên bước ra phòng khách mở TV, vừa nghe tin tức thời sự vừa cúi đầu chơi di động.
Chờ khi xong chương trình dự báo thời tiết, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng bàn ăn, phát hiện Tiểu Trang bị một chén rượu vang đầy mà mình tự rót hạ gục rồi.
Hắn gọi một tiếng: “Chu Tiểu Trang!”
Không có phản ứng.
Hắn đi qua vỗ vỗ cậu: “Cậu còn chưa rửa chén đâu đấy, ngủ cái gì mà ngủ?”
Tiểu Trang động một cái, cũng chỉ xoay mặt qua bên kia nằm sấp tiếp tục ngủ.
“Cậu đừng giả bộ say!”
… Mà thật ra cũng không giống giả vờ cho lắm.
Hắn đi lấy cái áo khoác dày của Quan Cố định khoác lên người cho Tiểu Trang phòng ngừa cậu nằm ngủ luôn ở đây sẽ khiến Quan Cố bị cảm lạnh.
Ai biết lúc hắn quay lại liền thấy Tiểu Trang đã té từ trên bàn xuống từ bao giờ, đang nằm trên sàn nhà bằng tư thế rất khó coi.
Chu Phóng đành phải lao lực kéo cậu dậy, quàng lấy một cánh tay của cái kẻ say bí tỉ kia rồi định đỡ cậu lên trên ghế sô pha. Mới vừa đi hai bước, chân Tiểu Trang đã mềm nhũn, cả người nhích lại, cơ hồ nhào vào trong ngực Chu Phóng. Hắn theo phản xạ đỡ lấy cậu, cậu lập tức liền giống hệt bạch tuộc quấn lấy chỗ dựa duy nhất kia.
Hệ thống sưởi trong nhà hơi nóng, Chu Phóng bị hắn quấn lấy toát hết mồ hôi toàn thân: “Còn không buông ra tôi sẽ đánh cậu đấy!”
Tiểu Trang mắt điếc tai ngơ, ước chừng cũng hoàn toàn không nghe được gì, chỉ lo ôm chặt hắn, miệng còn hàm hàm hồ hồ gọi: “Chồng ơi…”
Chu Phóng nhức đầu nói: “Cậu nên gọi tôi là gì hả? Gọi lại!”
Tiểu Trang không nói gì nữa, đầu chôn ở bả vai hắn cọ cọ vào cổ hắn.
Chu Phóng bị mái tóc mới cắt của cậu làm cổ ngưa ngứa, đang định tránh đi thì đột nhiên cứng đờ: “…Con mẹ nó, cậu vừa sờ vào chỗ nào đấy?”
Tiểu Trang nhẹ nhàng mềm mại gọi một tiếng: “Chồng ơi~” Còn kèm cả tiếng khóc nức nở.
Chu Phóng dùng sức đẩy cậu, cậu lại đột nhiên thay đổi tư thế, sức mạnh lớn vô cùng, càng lúc càng làm càn mà sờ soạng nhiều hơn. Chu Phóng cảm thấy trên cổ ấm nóng, hóa ra Tiểu Trang đang liếm cổ hắn.
Hắn nổi điên quát lớn: “Chu Tiểu Trang! Cút ngay!”
Hắn ra sức muốn giãy giụa khỏi tên say rượu nổi điên Chu Tiểu Trang kia, thình lình chân bị va trúng gì đó, một thoáng không đứng vững liền lảo đảo ngã ngửa về phía sau.
Cốp! Chính bản thân hắn cũng nghe được tiếng cái đầu mình hôn nền nhà, đau đến nỗi trước mắt tối sầm, cơ hồ muốn nổ đom đóm mắt, nước mắt sinh lý không tự chủ được ứa ra. Chu Phóng còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Trang đã bổ nhào đè lên người hắn, hôn loạn khắp mặt và cổ.
Chu Phóng thoáng bừng tỉnh, mới vừa nâng đầu dậy đã cảm thấy đau choáng váng, ở nhà té một cái thôi liền bị chấn động não! Còn có ai xui xẻo hơn nữa không?
Không phản kháng được thế là hắn đành phải chuyển qua chiêu bài tâm lý: “Tiểu Trang, cậu đừng động nữa, đầu tôi đau lắm, rất rất đau, hình như bị chấn động não rồi, thật đó, cậu mau dừng lại đi.”
Tiểu Trang hoàn toàn không để ý đến hắn, cúi xuống hôn hắn không ngừng, bàn tay ở dưới dọc theo bắp đùi sờ loạn một mạch.
Chu Phóng: “!!!”
Cả người hắn lạnh ngắt, trong lòng chợt thấy sợ hãi vô cùng: “Không được! Cậu hôn hai cái rồi thì thôi! Cái này không được đâu!”
Chu Phóng cảm thấy khuất nhục vạn phần: “Chu Tiểu Trang, tôi thật sự không muốn đè cậu ra mà làm đâu.”
Động tác hôn và sờ soạng của Tiểu Trang đột ngột khựng lại.
Chu Phóng cảm giác được động tĩnh của người phía trên bèn nhẹ nhàng thở ra, may mà người này cũng không phải hoàn toàn không chịu nghe người khác nói.
Tiểu Trang ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Chu Phóng: “…”
Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng.
Hai mắt Chu Tiểu Trang vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không có men say, không giống một chú mèo biếng nhác mà càng giống một con báo hoang đang theo dõi con mồi hơn.
Cậu ta nói: “Nhưng mà… em muốn làm anh!”