Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

chương 9: ‘đền thờ trai thẳng’

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hết thảy mọi chuyện vừa mới xảy ra đối với Chu Phóng mà nói cứ như là một giấc mơ vậy.

Hắn muốn hỏi Quan Cố cái câu ‘Tôi thích cậu’ kia là có ý gì, cũng muốn hỏi anh tại sao lại sẵn lòng phát sinh quan hệ với hắn, chẳng phải anh rất kỳ thị đồng tính hay sao?

Nhưng mà những lời này chuyển mấy vòng quanh miệng lại bị hắn nuốt trở về.

Chu Phóng nghĩ cứ chờ thêm chút đã, cho dù đây chỉ là khoảnh khắc ngắn thôi cơ mà hãy cứ để nó được lưu lại trong giấc mộng đớn đau nhưng cũng ngập tràn đẹp đẽ này đi.

Hắn nghiêng mặt qua nhìn Quan Cố, bên tóc mai anh hơi ướt, vành tai lại vương một giọt mồ hôi long lanh, từ cần cổ đến trước ngực đỏ ửng một mảng lớn, màu sắc này so với diễn viên mẫn cảm nhất trong GV đều phải diễm lệ hơn gấp vạn lần.

Quan Cố như vậy vừa gợi cảm lại vừa đáng yêu. Hắn vẫn cực kỳ muốn ‘làm’ Quan Cố, muốn nhìn dáng vẻ càng đáng yêu hơn nữa của anh.

Quan Cố cũng quay mặt qua, hai người yên lặng nhìn đối phương. Mắt Quan Cố là kiểu một mí, tròng trắng mắt trong trẻo, mỗi lần chớp mắt hàng mi thật dài ấy liền như gãi vào tận trái tim Chu Phóng.

Chu Phóng rất thích anh, mông đau cũng vẫn thích, không thể ‘làm’ người ta cũng thích, chỉ đơn thuần là thích anh, rất thích anh, siêu siêu thích anh mà thôi.

Quan Cố nhìn nhìn một hồi bỗng nhiên hỏi hắn: “Có phải cậu thích tôi không?”

Trái tim Chu Phóng cơ hồ ngừng đập, phản xạ có điều kiện mà dối lòng: “Mơ đẹp nhỉ!”

Quan Cố dường như không tin: “Vậy tại sao lại đồng ý để tôi ở trên?”

Chu Phóng không thèm trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu bảo cậu thích tôi à?”

Quan Cố cong cong ánh mắt: “Ừ, thích cậu.”

Chu Phóng liền hỏi tiếp: “Vậy tại sao cậu không cho tôi ở trên?”

Quan Cố khẽ mím môi.

Chu Phóng hừ lạnh một tiếng: “Vậy nên chuyện ấy và thích hay không thích có liên hệ với nhau đâu?”

Hắn mơ hồ có phần mong chờ lời giải thích của Quan Cố. Chờ giây lát lại nghe Quan Cố bảo: “Cũng đã làm rồi, chúng ta có thể bắt đầu yêu được chưa?”

Chu Phóng ngẩn ra: “… Hả?”

Quan Cố nắm tay đặt ở lồng ngực của hắn nhấn một cái, nhẹ giọng bảo: “Chu Phóng, anh là bạn trai của em.”

Chu Phóng bị những từ này kích thích đến nỗi khí huyết dâng trào, chẳng thể thốt nên bất cứ lời nào được nữa.

Quan Cố mỉm cười chọc ghẹo: “Đỏ mặt cái gì?”

Chu Phóng cả giận: “Mới vừa làm xong mặt không thể đỏ sao? Mặt anh cũng đỏ kìa!”

Quan Cố vẫn vô cùng bình tĩnh: “Anh thích em cho nên mới đỏ mặt.”

Chu Phóng: “…”

Sau đó hắn hỏi ra lời vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu: “Chẳng phải anh rất ghét gay sao?”

Quan Cố nhăn nhăn mày, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Đồ ngốc này, nếu anh ghét thì việc gì phải ở bên em nhiều năm như vậy?”

Chu Phóng suy ngẫm đôi chút, rồi sau đó không xác định lắm hỏi tiếp: “Có phải… anh đã sớm có ý với em?”

Quan Cố cười rộ lên, thẳng thắn đáp: “Cũng không phải từ rất sớm, chỉ bắt đầu từ khi em nhất định muốn mua nhà ngay bên trên nhà anh thôi.”

Chu Phóng mở to hai mắt: “Mua nhà?”

Quan Cố giải thích: “Anh phát hiện tên gay ngốc nghếch này có lẽ thích mình mà vừa vặn khi đó anh cũng chia tay Diêu Bối Bối rồi.”

Chu Phóng chưa hiểu: “…Cho nên là?”

Quan Cố vẫn ung dung đáp: “Anh cảm thấy em rất tốt.”

Trái tim Chu Phóng dường như đập nhanh đến sắp nổ tung mất: “Tốt ở điểm nào?”

Quan Cố nghiêng người sang nhích lại gần sát Chu Phóng thêm một ít, môi cơ hồ muốn dán lên trên môi hắn rồi nhả ra từng chữ: “Ngoại trừ tính tình thì cái gì cũng tốt cả.”

Hai má Chu Phóng đỏ đến đáng sợ, chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi, môi hắn run rẩy một lúc mới nói được nên câu: “Giới tính cũng không thành vấn đề sao?”

Quan Cố hôn phớt lên đôi môi đang mấp máy trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi anh còn chưa đủ cứng à?”

Bùm bùm bùm! Bên tai Chu Phóng dường như vang lên tiếng pháo hoa. Quan Cố thích mình! Ba đang trên trời, mẹ đã tái hôn ơi! Mọi người có nghe thấy không? Quan Cố cũng thích con kìaaa!

Chu Phóng vội vàng lại thô lỗ cắn môi Quan Cố, học theo cách hôn lưỡi của anh. Hắn kích động như muốn bùng cháy, hắn muốn nhai nát người kia rồi ăn vào trong bụng. Hắn kịch liệt gặm môi Quan Cố, lúc này mùi máu tươi với hắn mà nói cũng hệt như làn nước ngọt lành vậy.

Hôn đến nỗi hai người đều thở hồng hộc, hôn đến nỗi nơi nào đó lại chọc chọc vào đùi đối phương.

Quan Cố đặt hắn dựa vào gối đầu, ánh mắt nhìn xuống của anh tràn đầy tính xâm lược, cười hỏi: “Còn bảo không thích anh? Đối với ai em cũng mê người như thế này sao?”

Chu Phóng bị những từ ngữ này vũ nhục mà xoắn xuýt đến nỗi hưng phấn hơn nhưng vẫn cố cãi lại: “Vậy phải xem anh có bản lĩnh hay không đã!”

Quan Cố cười rộ lên, chỉ nhếch một bên khóe môi mà nụ cười ấy lại chất chứa đầy tà khí, so với dáng vẻ dịu dàng đáng tin lúc trước cứ như thể là hai người vậy. Anh cúi xuống nhỏ giọng thì thầm bên tai Chu Phóng: “Em đừng hối hận đấy!”

Hối hận cũng đã muộn rồi.

Vốn chỉ mỗi bả vai đau, thế nhưng nhiệt tình làm đến hơn nửa đêm khiến qua ngày hôm sau cả người hắn đều đau nhức kinh khủng.

Quan Cố biết thừa mà vẫn vờ hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”

Chu Phóng: “Khụ khụ.” Cổ họng hắn vừa khàn vừa rát. Hắn uống miếng nước do Quan Cố rót cho xong liền ngã ập xuống, xoay qua xoay lại một hồi vẫn cảm thấy nằm úp sấp là thoải mái nhất bèn quyết định sẽ nằm ì trên giường cả ngày hôm nay.

Quan Cố vỗ mông hắn một cái rồi dặn: “Em ngủ tiếp đi, anh phải đi làm đây.”

Chu Phóng bị anh vỗ mà nổi bão, cổ họng hắn khàn đặc nhưng vẫn cố mắng: “Mau cút đi!”

Quan Cố nghe vậy vẫn cười thật tươi, khom lưng xuống hôn người kia mấy cái, hôn từ má đến mắt đến mũi rồi dừng ở miệng thật lâu.

Chu Phóng lại mắng: “Lăn đi! Em đã đánh răng đâu!”, mắng thì mắng mà vẫn hé miệng hôn sâu với anh.

Quan Cố đi làm rồi Chu Phóng bèn ghé vào trên giường chiêm nghiệm lại thật kỹ chuyện tối hôm qua và mới vừa xong. Trên nệm bỗng nhẹ nhàng vang lên tiếng động khe khẽ, hắn liếc ánh mắt qua nhìn, hóa ra là Mèo Tới.

Mèo Tới chậm rãi đi đến trước mặt Chu Phóng, vươn chân trước ra dùng thịt chạm nhẹ vào mặt hắn. Chu Phóng thủ thỉ “Ba muốn ngủ nướng” xong thì kéo luôn chú mèo vào lòng, Mèo Tới cũng cực kỳ phối hợp, nó cuộn tròn người lại rồi dán sát vào bên mình hắn.

Hai mắt Chu Phóng nhắm chặt, một lúc sau lại mở ra: “Quan Cố thích ba đó, có phải rất kỳ diệu không?”

Dĩ nhiên Mèo Tới không lên tiếng.

Chu Phóng đưa tay sờ sờ nó rồi nói tiếp: “Thế này xem như là lâu ngày sinh tình nhỉ?”

Mèo Tới xoay người, ôm tay hắn nhẹ nhàng gặm gặm.

Chu Phóng lại tiếp tục độc thoại: “Chủ yếu cũng là vì ba con đẹp trai ha.” Hắn ngẫm nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Con nói xem sau này Quan Cố có cho ba ở trên không?”

Mèo Tới vẫn đang cực kỳ nghiêm túc gặm tay hắn.

Chu Phóng nắm chân trước của nó lên nhìn, đột nhiên phá ra cười: “À há, bên mông phải của anh ấy có cái bớt, ba nhớ mang máng đã từng thấy ở đâu mà, hóa ra hình dạng của nó giống đệm chân con lắm nè.”

Mèo Tới thu chân về, cũng không buồn gặm tay hắn nữa mà chỉ lo tự mình liếm móng rửa mặt.

Chu Phóng ghé vào gối đầu trưng ra vẻ mặt mê trai: “Cái bớt của ảnh thật đáng yêu.”

Hắn và Quan Cố chính thức yêu nhau rồi đó!!!

Ngoại trừ không biết nấu cơm thì ở tất cả các phương diện khác Quan Cố đều là người vô cùng thích hợp để bên nhau dài lâu. Anh làm việc và nghỉ ngơi ổn định, thích sạch sẽ, rất kiên nhẫn, tính tình cũng cực kỳ tốt. Trên cơ bản những ưu điểm mà Chu Phóng không có thì anh đều có, xem như là tính cách bổ sung cho nhau. Đôi bên lại biết nhau mười mấy năm rồi, gần như là hoàn toàn không cần chậm rãi khởi động nữa, chuyến tàu tình yêu này cứ đơn giản mà bon bon trên đường ray thôi.

Hai người kẻ ở tầng trên người ở tầng dưới, trước kia mỗi khi Chu Phóng không có lịch trình công tác thì chỉ cần Quan Cố có ở nhà, hắn nhất định sẽ xuống dưới ở lì cả ngày, buổi tối hơn mười giờ mới chịu về ngủ, hắn còn quen thuộc với đồ đạc trong nhà anh hơn cả chính anh. Hiện tại hai người chính thức bên nhau rồi thì mỗi ngày tan tầm Quan Cố đều mang về hai phần đồ ăn, hắn chỉ việc thay quần áo xuống lầu ăn cơm chiều, ăn xong sẽ có Quan Cố dọn rửa, hắn thì nằm ườn trên ghế sa lông chơi di động. Chờ anh dọn xong trở lại, đôi bên nhìn nhau liền có thể ngầm hiểu bắt đầu muốn làm chút chuyện không thể miêu tả.

Tình yêu cuồng nhiệt thuở đầu đại để là như thế.

Qua vài ngày, bộ phim truyền hình mà Chu Phóng tham gia sắp sửa lên sóng, đoàn phim thông báo cho dàn diễn viên chính tham dự một chương trình giải trí để quảng bá cho phim mới cũng như thu hút sự quan tâm của công chúng, cho nên hắn phải đi huyện Trường Sa một chuyến. (thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc)

Những ngày ở nhà vừa qua với Chu Phóng có thể nói là cuộc sống hạnh phúc như chốn bồng lai tiên cảnh, thình lình nhận được thông báo thế này khỏi nói hắn có bao nhiêu bực bội.

Quan Cố khuyên hắn: “Chương trình này cũng rất hot mà, đừng xụ mặt thế nữa kẻo đám người chăm chăm nhắm vào em lại có cớ ném đá.”

Chu Phóng không quan tâm lắm: “Thích nói thì cứ nói, ai thèm để ý đến bọn họ chứ.”

Quan Cố cười dịu dàng dỗ hắn: “Ừ rồi, dù sao chỉ đi hai ngày thôi mà, chờ em về là vừa kịp cuối tuần.”

Sắc mặt Chu Phóng lúc này mới dịu đi một ít, nhưng rất nhanh lại bùng nổ cơn tức: “Cuối tuần thì có cái gì hay? Anh cho em ở trên sao?”

Quan Cố quả nhiên dời tầm mắt đi, chốc lát sau mới nói lảng sang chuyện khác: “Trong phim này của em có nam diễn viên tên Tạ Trúc Tinh gì đó đúng không? Cậu ta có tham gia show sắp tới không? Mẹ anh thích cậu ta lắm đấy, em giúp mẹ xin chữ ký đi.”

Chu Phóng khoanh tay, trong lòng thấy cực kỳ khó chịu.

Chỉ cần nói đến chuyện ‘trên dưới’ là Quan Cố lập tức liền chuyển đề tài, rõ ràng chuyện nên hay không nên cũng đều làm cả rồi, lẽ nào trong tiềm thức của anh phỏng chừng còn xem mình là trai thẳng, có lý nào chơi gay xong cũng đòi lập ‘đền thờ trai thẳng’?

Quan Cố vừa ra khỏi nhà đi làm thì Tiểu An cũng đúng lúc tới đón Chu Phóng, sáng nay hắn sẽ bay tới Trường Sa. Tiểu An nhìn hành lý của hắn đã được thu dọn chỉnh tề thì kinh ngạc không ngớt, cậu cẩn thận quan sát xíu xiu liền phát hiện một ít dấu vết để lại.

Chu Phóng hỏi: “Lén lút nhìn cái gì đấy?”

Tiểu An cười đầy ái muội: “Anh à, trong nhà hình như hơi khang khác.”

Mấy ngày nay Quan Cố đều ngủ ở nhà hắn, dụng cụ vệ sinh cá nhân trong nhà tắm dĩ nhiên nhiều hơn một bộ, trên tủ đầu giường cũng có thêm một cái ly uống nước.

Chu Phóng cũng không định giấu mà ngược lại còn rất muốn khoe khoang: “Có gì mà lạ? Anh và Quan Cố ở chung rồi.”

Tiểu An chấn động, cậu hoàn toàn không nghĩ tới người đó là Quan Cố, tuy cậu không tiếp xúc nhiều với anh ta nhưng dựa vào những miêu tả hằng ngày của Chu Phóng thì vẫn cảm thấy anh ấy sẽ thẳng đến trọn đời, thế nên chỉ nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh Quan có bạn gái rồi sao?”

Chu Phóng làm bộ không quan tâm lắm trả lời: “Chia tay lâu rồi, cũng thích tôi lâu rồi, hôm trước vừa mới tỏ tình với tôi đấy. Dù sao tôi cũng đang độc thân nên trước hết cứ thử xem sao.”

Tiểu An hoảng hốt la to: “Sao có thể như vậy được? Ngàn vạn lần không thể qua loa, chuyện quan trọng cả đời người đấy anh, anh phải cẩn thận một chút chứ!”

Chu Phóng hất hàm: “Tôi cứ thích thế đó! Ý kiến gì không?”

Tiểu An cố nén cười rồi xoay người lại kiểm tra các loại giấy tờ của Chu Phóng đã đầy đủ hay chưa, vừa kiểm tra lại vừa nghĩ, anh Quan trông vậy mà có vẻ trâu bò ghê ha.

Đến phòng chờ ở sân bay Tiểu An mới nhớ tới một chuyện, vội hỏi: “À phải rồi, cái người tên Tiểu Trang của giải trí Tân Lãng kia còn nhắn tin cho anh không?”

Chu Phóng đã sắp quên luôn người này, nghe vậy bèn đáp: “Mấy nay không nhắn, anh không trả lời cậu ta riết phỏng chừng cũng chán luôn rồi.”

Tiểu An phát huy tinh thần hóng hớt kể lại cho hắn: “Em nghe ngóng thử rồi, không ai biết người này cả. Giải trí Tân Lãng có hai người họ Trang, một người là nữ mới vừa tốt nghiệp khóa thực tập sinh, người còn lại thì là nam nhưng đã bốn mươi tuổi, hơn nữa con trai người ta cũng lên cấp hai rồi đấy.”

Chu Phóng nói: “Weixin của anh đều do cậu ghi chú thích khi lưu số mới, có phải cậu viết sai rồi không? Căn bản không phải là người của bên Tân Lãng?”

Tiểu An cũng nghi ngờ: “Phỏng chừng là do em nhầm lẫn ghi sai thật, vấn đề là cậu ta mới hai mươi tuổi mà lại đẹp thế kia, dù không phải người của Tân Lãng thì theo lý thuyết hẳn là rất đáng chú ý trong giới, ít nhiều cũng nên có người gặp qua chứ. Thế nhưng em hỏi một vòng hết rồi, chẳng có ai biết cậu ta là ai cả.”

Chu Phóng mắng: “Thế thì đó là ai? Bạn bè trên Weixin đều do cậu thêm đúng không? Cậu đào đâu ra tên thần kinh ấy mà thêm vậy hả?”

Tiểu An rất ư là khổ tâm: “Cũng khó nói mà anh, không phải bên truyền thông thì cũng là người trong giới, những người linh ta linh tinh khác em nào dám thêm.”

Chu Phóng quyết định: “Vậy anh chặn cậu ta là được.”

Tiểu An vội ngăn cản: “Anh đừng làm thế, lỡ đâu là người không nên đắc tội còn quan trọng hơn cả mấy bên truyền thông thì sao? Nhìn khí chất ấy kìa, còn cả thân mặc hàng hiệu nữa chứ, thật khó mà đoán được là người như thế nào. Với cả dù sao hiện tại cậu ta cũng đâu quấy rầy anh nữa?”

Chu Phóng lại âm thầm mắng chửi vài câu nhưng dù sao cũng nghe lời Tiểu An khuyên mà không chặn hay xóa số của cậu Tiểu Trang nọ đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio