PLOT: Cho dù có xoay chuyển bao nhiêu lần, thứ tìm thấy vẫn chỉ là một khoảng mơ hồ trống rỗng, thôi hãy gác lại và hẹn nhau vào thời khắc trùng phùng.
NOTE: Extra no. chúc mừng sinh nhật Sano Shinichirou // - //!
WARNING: Có chứa nội dung SPOILED!
_______________________________
Sano Shinichirou đã chết.
Ký ức cuối cùng của anh dừng lại ở hình ảnh Baji Keisuke hoảng loạn hét lên một cái tên không nghe rõ, đầu anh nhói đau và mất đi tri giác.
Nhưng thật kỳ lạ, anh nhìn thấy chính mình đang nằm trên vũng máu, Baji Keisuke và đứa trẻ lạ mặt đang sợ hãi, cảnh sát ập đến bắt hai đứa nó đi, khuôn mặt dại ra của Manjirou và nước mắt của Emma.
Anh nhận ra, anh đã chết, nhưng linh hồn của anh thì không.
Dưới hình dạng này, không ai có thể nhìn thấy hay chạm đến anh. Ban đầu, anh hứng thú chạy vòng quanh khắp mọi nơi, trêu đùa Akashi Takeomi mà không lo bị lườm, chọt đi chọt lại cây tăm tre của Imaushi Wakasa mà không sợ bị cậu ta đâm vào tay, vào rạp chiếu bóng miễn phí và xem bóng đá quốc tế không cần vé.
Nhưng rồi, anh cảm thấy rất chán nản.
Không một ai nhìn thấy anh, không một ai chạm đến anh, không một ai biết rằng linh hồn của anh đang tồn tại, không một ai biết rằng ngày ngày anh vẫn luôn ở bên cạnh họ.
Anh đã chết, đó là sự thật, và có quá nhiều thứ đã thay đổi vì cái chết của anh.
Rõ ràng nhất chính là Manjirou, em trai của anh.
Ánh sáng trong đôi mắt đen của em đang dần yếu ớt.
Anh đi theo Manjirou, xem em lãnh đạo Tokyo Manji, xem em gặp Kisaki Tetta, xem những người bạn tốt của em chết, xem em đau khổ, xem em gặp Izana, xem em gái của chúng ta chết, xem em gϊếŧ Izana, xem em dẫn dắt Tokyo Manji trở thành băng tội phạm hàng đầu, xem em dần trưởng thành, xem em đắm chìm trong vũng bùn tội ác, xem đôi mắt đen không còn chút ánh sáng của em.
Đau lòng, đó là cảm xúc của anh lúc này.
Bỗng nhiên, anh bừng tỉnh.
Xúc cảm cứng ngắt của đệm ngủ khiến anh nhận ra, anh vẫn còn sống.
Hóa ra tất cả chỉ là giấc mơ thôi ư?
Nhưng giấc mơ ấy sao có thể chân thật đến như vậy, chân thật đến từng hành động, từng biểu cảm, chân thật như một thước phim quay chậm, khiến anh không thể nào phân biệt thật giả.
Anh tiếp tục sinh hoạt và làm việc như ngày thường, lịch trên đồng hồ hiển thị ngày tháng năm , những con số rất quen, nhưng anh không tài nào nhớ được.
Đêm đến, anh nghe trong cửa hàng có tiếng cọt kẹt. Nghĩ là trộm, anh cầm lấy cây cờ lê xuống dưới nhà xem thử. Cảnh giác một hồi thì lại là Baji Keisuke. Nhưng chưa nói được câu gì, đầu anh bỗng nhói đau, cảm giác quen thuộc đến sợ.
Sano Shinichirou đã chết.
Lúc này, anh lại lần nữa tiến vào hình dạng linh hồn, ký ức mơ mơ hồ hồ, quyết định tiếp tục đi theo Manjirou.
Anh nhìn thấy ánh sáng dần yếu ớt trong đôi mắt Manjirou, thấy em lại gặp Kisaki Tetta, thấy em bị nó điều khiển, thấy bản năng hắc ám nuốt chửng em, thấy em lại đi trên con đường tội ác, dường như chẳng có gì thay đổi, thứ duy nhất khác biệt hẳn là một người bạn thân của em không chết, nhưng sau này nó lại vào tù vì Kisaki Tetta.
Khoan đã, lại?
Từng phân cảnh trôi qua cực kỳ quen thuộc, quen thuộc như anh đã từng trải qua một lần rồi vậy.
Nhưng anh không nhớ được, ký ức của anh chỉ là một màu trống rỗng, dừng lại ở khoảnh khắc lịch đồng hồ hiển thị ngày tháng năm .
Anh vẫn tiếp tục đi theo Manjirou, chứng kiến thế giới xoay quanh em đang chạy, chạy mãi, chạy mãi, và rồi nó vỡ toang.
Vỡ toang?
Anh bừng tỉnh.
Vẫn là ngày tháng năm , chẳng có gì xảy ra cả. Anh hình như vừa trải qua một giấc mơ dài, nhưng khi tỉnh lại, chúng bỗng trở nên thật mơ hồ và dần dần bị lau đi trong kho ký ức.
Cho đến lúc cơn nhói đau từ đầu lại một lần nữa xuất hiện, không, không phải là một lần nữa, đây là lần đầu tiên anh bị đánh vào đầu, cũng là lần duy nhất, nhưng dường như anh đã từng trải qua rồi thì phải.
Anh không biết nữa.
Sano Shinichirou đã chết, và lại hóa thành linh hồn.
Anh tiếp tục làm hồn ma đi theo Manjirou, quan sát cuộc sống thường ngày của em. Đột nhiên, anh nhận ra, có thứ gì đó đổi khác trong cuộc đời của em mà đến giờ anh mới để ý.
Đó là Hanagaki Takemichi, người mà lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.
Hanagaki Takemichi là một thiếu niên tốt bụng và chân thành, Manjirou rất thích đứa trẻ này. Em nói rằng Hanagaki Takemichi rất giống anh, nhưng anh nghĩ, đứa trẻ này hẳn còn vĩ đại hơn anh rất nhiều.
Nhưng vì sao anh lại nghĩ như vậy nhỉ?
Linh hồn anh dừng chân giữa ngã tư đường, trầm mặc xem những con người bận rộn lướt ngang qua.
Chính là cảm giác ấy, cảm giác đã trải qua thời khắc này bao nhiêu lần. Con người chỉ chết một lần duy nhất, thế mà sao anh lại cảm thấy, đây không phải là lần đầu tiên.
Rất quen, mà cũng rất thiếu.
Thiếu cái gì nhỉ?
Anh đi theo Manjirou xem trận đấu giữa Tokyo Manji và Valhalla, thấy Baji Keisuke và đứa trẻ ngày xưa đã gϊếŧ anh, nghe đứa trẻ ấy nói, nghe Manjirou tức giận.
Trong lơ đãng, anh nhìn đến cặp anh em nhà Haitani nổi danh mà khi còn sống anh cũng từng nghe qua. Nhưng thứ làm anh để ý không chỉ là hai anh em đấy thôi.
Anh cảm thấy, ở giữa hai anh em đó phải có một người nữa.
Một người nên ở đó, trương dương và kiêu ngạo, không ai có thể bỏ qua.
Nhưng không có.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đều trở về quỹ đạo của nó. Baji Keisuke chết, đứa trẻ tên Kazutora bị tù giam mười năm. Từng ngày một trôi qua, những người bạn xung quanh Manjirou, và cả em nữa, đều trưởng thành.
Thú thật, anh thấy Kisaki Tetta là một người tài năng, một tay đẩy Tokyo Manji từ bất lương thành tội phạm, lợi dụng băng nhóm anh đã tạo dựng - Hắc Long làm bàn đạp cho Tokyo Manji. Cậu bé Hanagaki Takemichi kia cũng không thể từ chối mị lực của đồng tiền, đi lên con đường tội ác cùng Tokyo Manji. Sau đó, anh nghe nói, cậu ta đã phản bội Tokyo Manji.
Nó đã nhận ra điều gì sao?
Quyền lực chỉ biết chi phối con người, nhưng không thể cứu rỗi họ. Chỉ có bản thân mình mới có thể cứu rỗi chính mình.
Anh đã từng nói như thế với người đó.
Đầu anh nhói lên, một bóng màu hồng mờ nhạt xẹt qua trong đầu.
Tức cười thật, đã chết rồi, giờ làm linh hồn lưu lạc mà vẫn còn cảm giác đau à.
Anh rất tò mò, anh muốn biết người đó là ai.
Manjirou không tham gia trực tiếp vào những hành động của Tokyo Manji. Bản năng hắc ám của em làm em cô độc giữa thế giới, khiến cho lòng của người anh trai chua xót làm sao.
Đứa nhỏ này, mọi người nói em thay đổi, nhưng thật ra em chẳng hề thay đổi gì cả. Em vẫn thích ra bờ đê, ngồi xếp bằng trên thảm cỏ và ngắm hoàng hôn, nhưng bây giờ em tản ra một nỗi niềm lạ thường.
Anh ôm lấy Manjirou.
Có lẽ em đã cảm nhận được điều gì đó. Em khẽ thì thào, là tên anh.
Manjirou, đứa em trai của anh, cho dù anh không ở đây, em cũng phải tiếp tục sống sót, hơn nữa sống cho thật tốt.
Thật kỳ lạ, hình như lời này anh đã nói qua ở đâu rồi nhỉ?
"Vâng, anh hai."
Anh ngẩn người, chiếu vào mắt là nụ cười nhàn nhạt thanh thản của Manjirou. Và rồi...
Thế giới lại sụp đổ.
Anh lại bừng tỉnh.
Lại? Tại sao là "lại"?
Hôm nay là ngày tháng năm . Anh dự cảm rằng có cái gì đó sẽ xảy ra, rất quan trọng, nhưng anh chẳng thể nào nhớ được nó là gì. Ký ức của anh như bị một tấm màn che chắn, đau điếng và thống khổ.
Cho đến khi cái nhói đau trên đầu, vừa lạ vừa quen, xuất hiện, và anh chứng kiến thân thể mình nằm trên vũng máu loãng.
Sano Shinichiro lại chết.
Nhưng lí do của từ "lại" thì anh không biết.
Lúc này, cảm giác thiếu thốn trong lòng anh càng lúc càng rõ.
Anh định đi theo Manjirou, cho đến khi gặp cậu nhóc Hanagaki Takemichi kia, anh đã đổi hướng. Anh thế mà lại có một suy nghĩ điên rồi, rằng đứa trẻ này mới chính là mấu chối của sự "sụp đổ".
Đúng như anh nghĩ, Hanagaki Takemichi chính là chìa khóa, bởi thái độ của thằng bé lúc trước và sau như hai người khác nhau, và cả bởi cảm giác quen thuộc đối với sự vận hành của thế giới này nữa.
Thứ anh không ngờ rằng, nhờ đi theo Hanagaki Takemichi, anh mới có thể chứng kiến được sự thay đổi hoàn toàn của Hắc Long.
Hắc Long trở nên độc ác, tàn nhẫn, vô nhân đạo, bạo lực. Điều đó đã khiến anh không khỏi nặng lòng. Lãnh đạo Hắc Long bóp méo tình thân, coi thường tình người, thật đáng buồn.
Nếu có người kia, liệu người đó là thể thay đổi Hắc Long không?
Hẳn là không đâu.
Chẳng nhớ được đó là ai, nhưng lòng anh lại chắc chắn rằng, hành động của người kia còn ác hơn cả Hắc Long bây giờ. Chỉ có điều, người đó sẽ coi trọng tình thân lắm cho mà xem.
Người đó hẳn là một người rất yêu gia đình, anh nghĩ.
Anh tiếp tục đi theo Hanagaki Takemichi và nhìn xem thế giới. Anh thấy sự ngây ngốc của đứa trẻ này, nhưng lại chơi trò tương kế tựu kế với Kisaki Tetta, anh thấy đứa nhỏ này rất yếu trong việc đánh đấm, nhưng lúc nào cũng ngoan cường đứng lên, anh thấy sự kiên định bất di bất dịch của nó, anh thấy quyết tâm không từ bỏ của nó.
Đứa trẻ này, chắc chắn có thể cứu được Manjirou, cho dù có phải đối mặt với bản năng hắc ám của em ấy.
Nhỉ, [_____]?
Khoan đã, anh vừa nghĩ đến cái tên gì đó thì phải? Chắc chắn là vậy, chắc chắn nó là cái tên của người kia!
Lúc này đây, anh mới thấy sự phiền toái của việc đã chết và biến thành linh hồn. Anh muốn nhúng tay vào thế giới này và đi tìm người kia, nhưng anh không thể. Cảm giác bị người ta không nhìn thấy, cảm giác bị người ta bỏ qua, thật đúng là khó chịu vô cùng.
Tình duyên đứa nhỏ Hanagaki Takemichi này thế mà cũng được phết, có một cô bạn gái đáng yêu, lại được một chị xinh xắn thích thầm.
Manjirou nói đứa nhỏ này giống anh, yếu ớt với con gái, cả đánh đấm cũng yếu, nhưng lúc khó khăn lại trở nên đáng tin cậy. Cũng không phải, ít nhất nó không có bị từ chối lần như anh.
"Shinichirou ấy, đánh đấm thì yếu, suốt ngày bám theo con gái này, đánh rắm còn thối nữa. Sao lại nổi tiếng với con trai thế?"
A, chẳng hiểu sao giờ phút này lại nhớ đến chuyện đó, tự nhục ghê.
Hanagaki Takemichi lại lần nữa thay đổi thế giới, hoặc có lẽ vậy.
Izana còn sống. Cho đến khi trưởng thành, em vẫn còn sống, vẫn đeo đôi khuyên tai mặt trời mọc kia. Nhưng sự tồn tại của em thật lạc lõng làm sao.
Em không nên như vậy, em không nên cô độc một mình. Em nên biết rằng, em không chỉ có anh, có Manjirou và Emma, có Kakucho, mà em còn có cả người kia nữa.
Nếu trông thấy em thế này, [Erika] nhất định sẽ tức điên lên vì đau lòng cho xem.
Phải rồi, là [Erika]!
Anh bừng tỉnh.
Lần nữa trở về ngày tháng năm . Mọi ký ức bị lau sạch sẽ, nhưng duy độc cái tên ấy vẫn còn y nguyên trong đầu anh.
[Erika].
Anh không được quên, nhất định không được quên. Cho dù lại bị Kazutora đánh vào đầu, có chết đi bao nhiêu lần, anh cũng không được quên.
Anh trở thành linh hồn. Có lẽ đây không phải là lần đầu, bởi vì dù không có ký ức, nhưng thói quen đã khắc sâu vào từng hành động của anh. Những lúc thế này, anh sẽ đi theo Manjirou hoặc đứa trẻ tên Hanagaki Takemichi.
Nhưng lần này, anh sẽ đi tìm [Erika].
Anh phiêu du khắp nơi, lục tung mọi ngóc ngách của Tokyo, đi từng góc của Kantou, theo máy bay đi Nga, Mỹ, Ý, Philippine, Trung Quốc, Việt Nam. Anh đi khắp mọi nơi, nhưng dù qua bao lâu, bao xa, anh vẫn không tìm được [Erika].
[Erika] trong mái tóc hồng anh đào, nụ cười ngang tàng và ngạo mạn, vũ lực hung tàn, đầu óc thông minh, một tay bày mưu tính kế, một tay tạo dựng thế lực, nhưng khi trở về nhà, em sẽ chạy như bay đến ôm chầm lấy anh và gọi anh hai tiếng...
"Anh hai."
Tạch.
Anh tỉnh giấc.
Không, không phải. Anh vẫn đang trong trạng thái linh hồn.
Anh đứng giữa ngã tư đường, xung quanh là những gương mặt có quen có lạ. Có Akashi Takeomi, có em gái anh không biết tên của cậu ấy, có Imaushi Wakasa, có Arashi Keizo. Nghe nói, đây là trận đánh nhau giữa Phạm và Lục Ba La Đơn Đại.
Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải anh đang đi tìm--
Khoan đã, anh đi tìm ai cơ?
Anh không nhớ rõ.
Anh ôm đầu, nỗ lực kêu gọi ký ức của mình nhưng không được đáp lại, cố gắng thử bao nhiêu lần vẫn không được hồi âm.
Rồi anh lấy lại bình tĩnh. Ở thế giới lần này, Izana đã chết, Tokyo Manji, Thiên Trúc và Hắc Long đều đã giải tán, Manjirou thành lập thế lực mới là Kantou Manji, Akashi Takeomi tạo dựng Phạm đối địch với Kantou Manji.
Hanagaki Takemichi là chìa khóa cho nguyên lí sụp đổ liên tục, vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại của anh và thân phận của người kia.
Thế giới này khá hoàn hảo, Hanagaki Takemichi và những người khác lớn lên trong môi trường khỏe mạnh, ai cũng có công việc ổn định. Manjirou đứng đầu tổ chức tội phạm cực ác Phạm Thiên, ở phía sau lại âm thầm bảo vệ mọi người.
Manjirou rất tuyệt vọng. Em một mình chống chọi với bản năng hắc ám, lại bất đắc dĩ bị nó khống chế và thôn tính. Em vùng vẫy bao lần, đều bất lực.
Nhưng đứa trẻ kia lại lần nữa xuất hiện và vươn tay nắm lấy em.
Giây phút lời cầu cứu của Manjirou được thốt ra, anh cũng cầu nguyện.
Lần này, anh nhất định sẽ tìm được người kia.
Thế giới sụp đổ.
Anh bừng tỉnh.
Vẫn là ngày tháng năm , vẫn là ký ức trống rỗng, vẫn là cảm giác quen thuộc khó tả, vẫn là cơn đau nhói ở đầu và hình ảnh chính mình chết đi.
Phải đi tìm manh mối về người đó.
Anh tiếp tục chuyến phiêu du của mình. Anh thu hẹp phạm vi lại trong vòng Tokyo, bởi vì anh có dự cảm, chắc chắn manh mối chỉ ở đâu đó trong Tokyo thôi, dù lần trước anh có thể đã không tìm được.
Anh đi đến tiệm bánh Taiyaki mà Manjirou ưa thích, ở đó có món bánh dưa gang trông thơm lừng. Anh đến một Host Club ở Shinjuku mà anh nghĩ anh đã từng nghe qua. Anh đi Roppongi, thấy hai thanh niên Haitani kia về dưới trướng của Lục Ba La Đơn Đại.
Anh nghĩ, nếu người kia biết, chắc chắc người kia sẽ đánh hai thanh niên này bầm dập cho xem.
Đã qua lâu như vậy, anh tìm về được cảm giác quen thuộc, nhưng anh vẫn không tài nào nhớ được người kia là ai.
Anh chỉ biết, đó là một người rất quan trọng với anh, anh rất quý người đó, và người đó cũng rất quý anh. Thứ tình cảm vững chắc giữa cả hai chẳng phải là tình yêu, mà nó còn mãnh liệt hơn và nồng hậu hơn nữa.
Không có người đó, anh thấy cả người mình trở nên trống rỗng và thiếu thốn, tựa như mảnh ghép trong bộ vậy, không bao giờ hoàn chỉnh được.
Rồi anh tự hỏi, nếu không có anh, người đó sẽ như thế nào nhỉ?
Sẽ vui vẻ, hay sẽ bi thương? Sẽ hạnh phúc, hay sẽ tuyệt vọng? Sẽ để tâm chứ, hay chẳng thèm chú ý?
Chắc hẳn... cũng không đến mức hỏng mất đâu nhỉ?
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận sự xoay chuyển của thế giới.
Lần này, đứa trẻ kia hẳn đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi.
Thế giới đang tu sửa lại chính nó, mà sự tồn tại của anh là thứ ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ bị nó lau đi.
Thật tiếc nuối. Cho đến những giây phút cuối cùng, anh vẫn chưa tìm được người đó là ai.
"Tạm biệt, người quan trọng của Sano Shinichirou."
"Mong rằng lần sau, anh có thể tìm được em."
Màu đen sâu hun hút bao trùm lấy anh.
Thời gian trở lại như ban đầu, nhưng có một dự cảm kỳ lạ xuất hiện trong lòng Sano Manjirou. Cậu nhìn về hướng chân trời.
Hoàng hôn.
[True Ending].
_________________ Other Ending
Tít... Tít...
"Chậc chậc. Tóc cạo sạch từ lần phẫu thuật cuối mà giờ đã dài có thể thắt thành bím rồi này."
"Anh đã ngủ hơn năm năm rồi đó. Đồ con heo này không biết khi nào mới tỉnh dậy nữa."
"Chị [_____], đừng nói anh Shin như vậy chứ."
"Rồi rồi, Izana lúc nào cũng quan tâm Shinichirou thôi. Em có quan tâm tôi tí nào đâu."
"Không có mà, yêu chị nhất đó!"
"Trời ơi hai người đừng có phát cơm chó nữa được không! Em no lắm rồi đó. Emna phải đi tìm anh Draken cho đỡ tức mới được."
"Ơ thế trong phòng này có mình anh độc thân à?"
"Mày có thể đi chơi với thằng Hanagaki đó, Mikey à."
"Nó đi chơi với Hina của nó rồi. Gì mấy người có đôi có cặp hết vậy!?"
"Cần chị làm mai bé Senju cho em không? Hay em thích thằng nhỏ Haruchiyo hơn?"
"Thôi đủ rồi, tha em."
Ồn ào thật. Mới sáng sớm mà đã làm ầm lên rồi. Là giọng của Manjirou, Izana, Emma và một người nữa.
Anh bực mình, định bật dậy mắng những âm thanh đó một trận, nhưng cả người anh lại như bị đổ chì vào, nặng trịch và khó chịu. Anh thử mở mắt, cảm giác khó khăn và vô lực ập đến, chỉ hé mí mắt được một chút.
Ánh sáng lọt qua khe nhỏ, và một mái tóc hồng rơi vào tầm mắt.
Người đó, mái tóc hồng rực rỡ và ngữ điệu ngạo mạn khó thuần, sinh ra để làm kẻ thống trị, giống như ý nghĩa của cái tên em.
Cảm giác xúc động và quen thuộc dâng lên từ đáy lòng đã khiến anh bỗng muốn bật khóc.
Nó cho anh suy nghĩ rằng, hình như anh đã tìm kiếm em một thời gian dài, cho dù anh chẳng nhớ gì cả.
Lúc này, Emma còn sống, Izana còn sống, Manjirou đã thoát khỏi bản năng hắc ám, và quan trọng hơn hết là em đã xuất hiện.
Thật tốt quá, anh tìm thấy được em rồi.
Thế giới này có hạnh phúc không em?
Đợi khi hồi phục, anh sẽ mua cho em thật nhiều bánh dưa gang và cocacola, sau đó anh em chúng mình lại ngồi cùng một chỗ, vừa ăn bánh vừa trò chuyện xuyên đêm, được chứ?
"E...ri...ka..."
Sano Erika, em gái yêu quý của anh, lâu rồi không gặp.
Cảm ơn em vì đã tồn tại.
Sano Shinichirou thong thả cười.