[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

bắt lấy sao trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dạo gần đây, Kurokawa Izana luôn rơi vào trạng thái bất mãn.

Vô cùng bất mãn! Siêu cấp bất mãn! Cực độ bất mãn!

Sự bất mãn của Kurokawa Izana lây lan khắp mọi nơi, khiến không chỉ đối thủ của cậu chết đứng vì sợ mà còn làm các thành viên của Thiên Trúc run rẩy không dám thở mạnh.

Một tên lâu la Thiên Trúc len lén hỏi cánh tay phải của gã Tổng trưởng, "Ngài có biết Tổng trưởng bị sao không?"

Kakucho liếc nhìn tên Vua nhà mình, cũng len lén lắc đầu.

Không biết tên này nổi cơn điên cái gì nữa. Đi đường gặp người ngứa mắt là đánh, đụng một cái là đánh, túm năm tụm ba là đánh, thậm chí lỡ nhìn nó một chút cũng đánh. May mà chỉ giới hạn ở đám bất lương, chứ không thì Kakucho cũng không chắc là có chuyện lớn gì xảy ra không nữa.

Mà đối tượng của sự bất mãn này không ai khác chính là người yêu của gã Tổng trưởng, Sano Erika.

Rất tức giận! Rất bất mãn! Có bạn gái nào lại chơi trò ngày ngày khiêu khích sau đó bỏ chạy không? Không, đúng chứ? Cái con người ấy chơi xong thậm chí còn tươi tỉnh tinh thần tập thể dục buổi sáng nữa!

Đương nhiên là tập thể dục theo nghĩa đen!

Izana cũng định "tập thể dục" với người nào đó theo nghĩa bóng, nhưng người này tính tình giảo hoạt, trêu đùa cậu đến nửa liền thản nhiên rời nhà đi làm, không thèm quan tâm người yêu nhà mình bực bội thế nào.

"Con mẹ nó mà!" Izana vừa đá nát mặt một gã chống đối, nhịn không được lại đấm thêm mấy cái nữa.

Rất bất mãn! Rất tức giận!

Cho nên khi nhìn thấy Madarame Shion khép nép tìm đến mình, mặc dù biết rõ nguyên nhân thế nào, Izana vẫn không chút do dự mà lao đến đánh gã ra bã. Hiện trường quá thảm không nỡ nhìn. Phải đến khi Kakucho can vào với lí do "Thằng này mà chết là lí tưởng không thành" thì Izana mới chịu dừng lại.

"Rốt cuộc mày bị gì vậy!?" Quá tò mò, Kakucho đánh bạo hỏi.

Izana co quắp không đáp, dán lên mặt một nụ cười mỉm đầy tính thương hiệu rồi tiếp tục xử lí mấy tên trái ý mình, tiện tay xử luôn một đám băng nhóm vùng Kawasaki.

Nghẹn khuất không nói nên lời!

Mà người phụ nữ không tim không phổi - Sano Erika lúc này đang nhõng nhẽo ôm lấy người yêu mình trên xe, bất chấp việc người yêu liên tục không để ý mình và con mắt bà tám của cấp dưới.

"Đừng giận dỗi mà I-kun!" Cô nũng nịu, "I-kun mới mười sáu mười bảy à mà, còn nhỏ xíu xiu, tìиɦ ɖu͙ƈ quá độ chỉ hại thân thể thôi! Rõ ràng tôi mới là người ủy khuất cơ mà?"

Ủy khuất? "Không có ai ủy khuất mà làm trò như chị rồi trốn, nhé!" Izana cười gằn.

"Thông cảm đi mà, với lại mấy hôm nay tôi còn đang trong kỳ-- ưm!"

Thấy đề tài càng lúc càng đi xa, Izana quyết định bịt mồm người yêu lại vì lí tưởng hòa bình của Nhật Bản, đồng thời còn vì lỗ tai của tên cấp dưới.

"Năm mới này không thể đón cùng I-kun rồi! Tiếc quá đi!" Erika bỉu môi, hôn lên lòng bàn tay của thiếu niên. Cô bảo mình có vài việc phải xử lí, Izana hừ lạnh, bởi thế mà bất mãn của cậu dạo này mới càng tăng cao.

Cuồng công việc! Một ngày nào đó có tin người này xỉu trên bàn làm việc thì cậu cũng chẳng bất ngờ tí nào đâu!

Tiễn người yêu đến Yokohama, Erika lập tức rút ra một điếu thuốc, châm lửa và rít hơi sâu. Vị nicotine cay độc xoa dịu ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ trong lòng, cũng vạch trần con mắt dã thú của người phụ nữ. Cô thản nhiên nhả ra làn khói xám, để cả khoang xe vương đậm mùi thuốc lá.

Biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ tắt ngấm. Hàng lông mi đen nhánh rũ xuống, che đậy những sự vật vô định hình đang quây cuồng trong đôi đồng tử lỗ đen, không chút cảm xúc nào. Khí vị cay mũi để lại thứ gì đó khiến người ta có linh cảm không hay.

Ở phố Roppongi, người phụ nữ trong com lê trắng kia tiến vào một tòa nhà hoang. Cô ta đi thẳng lên tầng thượng như đã đến rất nhiều lần, ngồi quỳ giữa trung tâm, thân ảnh chơi vơi giữa không gian rộng lớn, dường như cô chỉ là một con kiến đang quỳ lạy Chúa Sáng Thế.

Tuyết rơi.

Trong tầm nhìn của cô ta, không trung màu đỏ, mặt đất màu đen, tuyết màu trắng, mà cô ta, màu xám.

[ Erika: Xin lỗi cả nhà nhé! Năm sau chị sẽ cố gắng sắp xếp huhu! ]

[ Emma: Không sao đâu chị hai. Chị hai đừng làm việc gắng sức quá nhé. ]

Cảm giác năm đó lại lần nữa ập đến. Thứ cảm giác như thân thể bị ngâm ở đầm lầy, nhìn không thấy một tia sáng, muốn mở miệng cầu cứu thì bị bùn đen che lấp mất âm thanh. Không thể nhìn, không thể nghe, không chạm đến bất kỳ thứ gì, giống như dòng bọt biển tan vào lòng đại dương.

Trống rỗng hỗn độn. Ngộp thở.

'Thả lỏng đi, chỉ một chút nữa thôi, bé cưng sẽ không còn phải loay hoay giữa thế giới đau khổ này nữa.' - Michelle.

Erika thả lỏng người, một lần nữa mở mắt đã lấy lại thanh minh vốn có. Cô ngồi bệt xuống đất, lẳng lặng cảm nhận không khí an tĩnh của cao ốc hoang vắng này, tựa hồ đang dùng bình tĩnh để che giấu đi linh hồn chật vật rách rưới trong thân thể này. Tuyết chạm đến tầng vai gầy, thấm đẫm lớp vải áo.

Cho đến khi đồng hồ gần điểm mười hai giờ, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

"Alo."

"E-san, chị đã đến nơi chưa?"

"... Hừm, vài bước nữa?"

"Hả?"

"Tuyết đẹp nhỉ?"

"..."

"Không có gì đâu. Tiệc năm mới của em thế nào?"

Izana nhìn quanh. Kakucho đang ngồi lột quýt, Madarame Shion thì hò hét đấu khẩu với Mochizuki Kanji, anh em Haitani nghe tin cũng chạy qua góp vui. Chưa tới thời gian gặp mặt nhưng một bộ phận S đã tụ tập ở đây cùng ăn mừng năm mới.

"... Ồn như cái chợ."

"Haha. Nhưng nghe ngữ khí của em vui vẻ lắm đấy."

"Còn chị thì sao? Công việc thế nào?" Izana dừng lại một chút mới nói tiếp, "Vẫn chưa xử lí xong à?"

"Không phải, xử lí... chắc sắp rồi."

"Chị đang ở bên những người bạn thân mà..."

"Bạn thân?"

"Ừ. Hai người bạn rất rất thân, thân lắm, thân hơn cả máu mủ ruột thịt, thân đến độ sống chết vì nhau ..."

Dường như nhận ra sự kỳ quái của người yêu, Izana lo lắng hỏi han, nhưng người yêu chỉ đáp lại bằng mấy câu ậm ờ cho qua, không trả lời vào trọng tâm vấn đề.

"I-kun, nhìn lên trời đi."

Chợt, tiếng pháo hoa nổ lớn xuyên qua màn đêm, rọi sáng cả một góc thiên không. Từng chùm hoa tiếp nối nhau nở rộ, âm thanh nhộn nhịp của năm mới hòa lẫn vào không khí thanh mát của mùa đông.

Trong một chốc, Izana cảm giác như vừa trở lại vào năm đầu tiên cùng Sano Erika gặp mặt.

"Chúc mừng năm mới, I-kun. Năm nay, xin hãy hạnh phúc nhé."

"... Chúc mừng năm mới. Chị cũng thế đấy, E-san."

Dập máy, đối diện với mấy cặp mắt trêu ghẹo và dò hỏi của những tên thuộc hạ, gã Vua thản nhiên trả lời, "Người yêu của tao."

"..." Có cơm chó, đây là điềm!

Pháo hoa kết thúc. Izana đi vào trong phòng, vừa ngồi xuống nệm lại trầm ngâm không biết nghĩ gì.

"Izana, sao đấy?"

Izana ngẩng đầu, liền thấy Kakucho lo lắng nhìn cậu. Izana chỉ nhún vai bảo không có gì rồi vào bàn tiệc. Có điều, ngồi chưa ấm chỗ, cậu đã vội đứng dậy rời khỏi phòng trước mấy cặp mắt kinh ngạc của thuộc hạ, loáng thoáng nghe được tiếng cậu gấp gáp truyền đến.

"Đúng là không yên tâm được..."

Lại một cuộc gọi đến. Erika nhấc máy.

"Vâng— "

"Chị đang ở đâu!?"

"... Sao thế?"

"Chị thế nào rồi!?"

"Tôi ổn mà."

"Chị đang ở đâu? Mau trả lời tôi!"

"..."

Erika với tay lên không trung, như muốn bắt lấy ngôi sao, nhưng tuyết đã phủ đầy không gian, chỉ một màu trắng xóa khuất dạng những vì tinh tú.

"Tôi sẽ ổn thôi."

Cô nói khẽ. Bên tai lại truyền đến giọng hớt hải của thiếu niên, "E-san! Chị đang ở đâu!? Chị đừng có nghĩ quẩn, nghe không!?"

"Tôi chỉ có một mình chị thôi, vậy nên—"

"Bình tĩnh nào, I-kun." Erika cười cười, đánh gãy thiếu niên, "Tôi là kiểu người dễ nghĩ quẩn như vậy sao? Mấy ai lí trí lại E-san này chứ hả."

"... Chị đang ở đâu?"

"... Tầng thượng toà nhà mười bảy Roppongi."

"Chờ tôi."

Tiếng cúp máy vang lên ngắn ngủi rồi biến mất, tựa như cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Tuyết trắng chạm đến chân, đóng lớp trên bả vai gầy. Cô tháo giày sang một bên, hai bàn chân trần chạm lên nền tuyết, hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân truyền đến. Sano Erika rùng mình, thở hắt. Làn khói trắng từ miệng đi vào không khí.

'Em thật thảm hại, Sano Erika, cùng nhìn lại một năm nào.' - Michelle

'Shinichirou chưa tỉnh, Manjirou lây dính hắc ám, Yuma hay Sousuke đều chưa từng coi em là Sano Erika, chúng chỉ xem em là kẻ cướp ngôi thôi. Mệnh em sao mà bạc bẽo thế? ' - Michelle.

'Sano Erika, bỏ đi, thế giới này đau khổ lắm, hay là cứ ngủ đi?' - Michelle.

"Ồn ào thật..."

Cô cong người ôm lấy đầu gối, tầm mắt nhàn nhạt ngắm nhìn không gian đơn sắc. Cô tự hỏi, sẽ có người đến sao, sẽ có ai đến vì cô sao...?

'Sẽ không.' - Michelle.

'Sẽ có.' - Erika.

"Nếu một ngày em mệt mỏi và muốn quay đầu, hãy đứng yên một chỗ và gọi cho anh, anh sẽ chạy đến tìm em."

"Anh hứa với em đấy, Erika."

"Anh hai ơi, em... còn tin tưởng được ai đây? Sousuke và Yuma, kết thúc rồi. Không tin được. Bọn họ... đều là người mà em quý trọng. Nhưng sao bọn họ không biết điều đó chứ? Sao bọn họ cứ phải cố gắng vì [chúng], sao bọn họ có thể phản bội em...?"'

"Em bảo vệ được người thân, nhưng em lại không bảo vệ được chính em... Em vô dụng nhỉ?"

"Anh hai, anh đâu rồi... Em mệt quá, em đứng yên một chỗ rồi này. Anh hai, mau đến tìm em đi... Em không muốn phải đấu tranh nữa... Hay là cứ bỏ đi, anh nhỉ?"

"Anh hai đâu rồi... Sao anh không giữ lời..."

"Một... Hai... Ba... Bốn..."

Không biết cô đang đếm gì, là đếm sao, đếm giây, hay đếm thứ gì đang thay đổi.

"Chín mươi hai... Chín mươi ba... Chín mươi bốn..."

Cô cứ đếm mãi, đếm mãi, đếm mãi, cho đến khi có tiếng bước chân vội vàng và tiếng thở gấp rơi vào tai.

"Chín mươi chín... Một trăm--"

Chợt, suy nghĩ của cô chợt chậm lại và đứt đoạn khi cả người rơi vào một cái ôm vừa lạnh vừa ấm, có hơi nóng phả vào bên cổ, và thanh âm hụt hơi câu được câu không của người thiếu niên.

"___"

"Nè, I-kun." Sano Erika cười nhạt, "Em yêu [Erika], hay yêu [Michelle]?"

"Em có yêu [tôi] không?"

"___"

Không nghe rõ.

Sano Erika ngoái đầu lại, chỉ nhìn thấy lóe qua sắc đỏ của hanafuda trên khuyên tai người thiếu niên. Ngay cả màu phong lam tím cô yêu thích, bây giờ cô cũng chẳng tài nào nhìn đến.

Một màu xám.

"___"

"I-kun, em yêu [Erika] hay yêu [Michelle]?"

"___"

Cậu ấy đang nói gì đó, môi cậu mấp máy rất nhiều, nhưng cô không nghe được.

"I-kun này, hay là tôi từ bỏ nhỉ? Cứ cho bọn họ là được rồi..."

Izana ngừng nói. Cậu ý thức được, người này đang chìm trong thế giới của cô ta, cô ta hành động, cô ta nói trong vô thức, cặp mắt đen kia đã không còn sáng rọi. Cậu có thể gọi cô ta dậy, nhưng cậu muốn nghe nó, nghe về nỗi bất an của Sano Erika.

"I-kun này, trên đời này có nhiều người mà, nhưng sao Chúa cứ phải chọn [tôi]? Tại sao đã có [tôi] lại còn có [họ]? Rốt cuộc tôi là cái gì? Tôi là [Sano Erika], là [Erika] hay là [Michelle]?"

"Tôi sợ lắm, I-kun. Tôi biết tôi yếu ớt, tôi đã cố gắng mạnh mẽ hơn, rồi tôi cũng chẳng làm được. Tôi ích kỷ và tham lam nhiều thứ. Nhưng tôi không thể có, I-kun, tôi không thể có, vì tôi đã có [bọn họ], cho nên tôi không thể có những thứ khác."

"Tôi sợ. [Bọn họ] bảo vệ [tôi], nhưng [bọn họ] tổn thương người tôi yêu, và [bọn họ] cũng cướp đi cả người tôi quý trọng. Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi vô dụng quá, tôi không muốn đấu tranh nữa. [Họ] muốn bảo vệ tôi, [Họ] cũng muốn thay thế tôi. Tại sao chứ, nhưng tôi là [tôi] mà?"

Chẳng thể hiểu. Kurokawa Izana không thể hiểu được Sano Erika ngay lúc này, kể cả những lời cô ta nói, kể cả quá khứ của cô ta, kể cả nội tâm của cô ta. Kurokawa Izana không hiểu được Sano Erika, bởi vì thế mà lòng cậu dâng lên một nỗi bi thống khó tả.

Rằng người yêu của ta, người ta muốn bầu bạn, người ta muốn cùng sánh vai, ta chẳng hiểu gì về người ấy.

Thật chua xót. Mạnh mẽ bước vào thế giới của người này, là quyết định đúng đắn?

Người này, ngay cả khi cô ta đau đớn đến cỡ nào, cô ta cũng nhất quyết không để mình rơi nửa giọt nước mắt. Cô ta cứ quật cường nuốt đau khổ vào trong, cho dù giờ đây đáy mắt của cô ta chỉ toàn là tuyệt vọng và buông bỏ.

Mà thôi, cho dù kết quả thế nào, một vị Vua cũng sẽ không hối hận về quyết định của mình.

Izana quỳ gối trước mặt Sano Erika, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, để cho đôi đồng tử đen như vũ trụ kia chỉ chứa mình cậu trong đó.

Trong giây lát, Sano Erika bỗng nghe rành mạch.

"E-san, tôi xin lỗi, tôi chẳng hiểu gì về chị cả. Tôi muốn làm bạn với chị, muốn cùng đứng một thế giới với chị, nhưng tôi không hiểu chị. Xin lỗi."

"Bản thân chị thật phức tạp, phức tạp đến độ tôi như bị xoay vòng vòng trong đó. Tôi chẳng hiểu tại sao chị đau khổ, chẳng hiểu tại sao chị lại tuyệt vọng đến thế này. Nhưng tôi đảm bảo, trên thế giới này, chắc chắn không có người nào muốn thấu hiểu chị như tôi."

"E-san, cho dù chị là ai đi nữa, cho dù chị đáng sợ hay đáng yêu, chị hi vọng hay tuyệt vọng, chị thế nào cũng được."

"Bên cạnh tôi, chị chỉ là E-san, là người Kurokawa Izana muốn, ngay cả khi chị đẩy tôi ra hay tự tàn nhẫn với tôi và bản thân chị."

"Tôi hiểu chính mình, nếu chị lại lừa dối tôi lần nữa, hay chị cứ hi sinh vì người khác, tôi sẽ tức điên lên và hận chết chị, nhưng tôi vẫn khát khao chị, Sano Erika."

"Chị là [Erika] hay là [Michelle], tôi mặc kệ."

"Người tôi yêu là chị, là người con gái tên [Sano Erika], chị nghe rõ chứ?"

"Tôi yêu [Sano Erika]."

Sano Shinichirou bao dung hết thảy mọi thứ của em gái anh, chỉ cần là em, bất kể em là [Erika] hay [Michelle], anh đều chào đón. Anh thật tốt, thật tốt, quá tốt đến độ thuộc về cả ba.

Todoroki Yuma chọn [Erika], Kawaragi Sousuke chọn [Michelle]. Và hai người họ sẽ vì lợi ích của người họ tôn sùng mà xoay lưng với [Sano Erika]. Đáng châm chọc.

Liệu có ai nghe thấy tiếng lòng của kẻ ngoài rìa không?

Không có. Nhưng chẳng cần nghe hay không, vẫn sẽ có một cánh tay níu lấy [Sano Erika].

Kẻ đó, Kurokawa Izana, một kẻ ngoài rìa khác.

"Tôi yêu [Sano Erika]."

Trái tim một vị Vua nhỏ lắm, chỉ chứa đủ một người mà thôi. Gã Vua không thể thương lấy cả thảy, và gã đã làm ra lựa chọn.

Gã Vua chọn cái "người" đầy khuyết điểm, nội tâm yếu ớt, hay lo sợ; cái "người" ở giây phút đầu tiên năm đó nói muốn dành cho gã điều tốt đẹp; cái "người" tặng gã mặt trời mọc chiếu sáng nội tâm u khuất của gã; cái người đồng ý cùng làm bạn với kẻ cô độc như gã.

Gã Vua chọn [Sano Erika], kẻ lấp lửng và mặc cảm tự ti đến độ không nhận ra bản thân giá trị nhường nào, kẻ phải giấu mình trong một góc chẳng ai thấy mới dám lộ ra khía cạnh yếu ớt.

"[Sano Erika], nếu chị không biết phải đấu tranh vì điều gì, vậy hãy đấu tranh vì tôi đi."

Chẳng phải Sano Erika từng nói sao, rằng gặp được tôi khiến cho chị cảm thấy, có lẽ quãng đời nhàm chán này vẫn có thể đi tiếp.

Cho nên, đừng có trưng ra bộ mặt khiến tôi đau lòng này bao giờ nữa.

Izana khẽ cười, cặp mắt phong lan tuyệt đẹp và lấp lánh, cho dù rơi vào mắt Sano Erika chỉ có một vầng đơn sắc, nó cũng là bầu trời đen chứa cả dải Ngân Hà lộng lẫy nhất.

Ngân Hà tuyệt đẹp không còn ở nơi cao tít mà Sano Erika chẳng thể với tới nữa. Nó ở đây, ở ngay trước mắt. Dường như nó đã trượt chân té ngã, và rơi vào lồng ngực Sano Erika.

Sano Erika vươn tay, ôm lấy sao trời của mình.

"Bắt được rồi..."

Bắt được rồi, sao trời của tôi.

Gã Vua cười nhẹ, đặt lên trán người con gái một nụ hôn trìu mến.

Hồi thứ nhất, kết thúc.

__________________________

Hồi thứ nhất khai triển bối cảnh truyện và nội tâm của Sano Erika khép lại. Từ chương sau sẽ vào truyện gốc, thuộc hồi thứ hai.

Chút lời của tác giả cuối hồi về nhân vật Sano Erika (giải thích nv?):

Một con bé tự ti, mẫn cảm thái quá, dễ bị chi phối bởi cảm xúc. Vì tính cách khiếm khuyết nên khi đối mặt với đau khổ thì cô đã hình thành nên hai nhân cách/bản ngã để bảo vệ chính mình, nhưng cuối cùng lại bị chao đảo giữa hai thái cực đó.

Sano Erika hay mặc cảm vì vô dụng, luôn đấu tranh một mình và nhiều lần tự chùn bước. Và rồi, cô ta gặp Kurokawa Izana, một kẻ cũng cô độc chẳng kém gì, nội tâm gã ta cũng không mạnh mẽ đâu, nhưng khi đứng trước Sano Erika, cái "mạnh" của gã ta mới có thể bộc lộ, bởi nhờ Sano Erika mà gã ta mới nhận ra, rằng so với gã, trên đời này còn một kẻ vừa phức tạp, vừa cô đơn, vừa yếu đuối, vừa tự ti lại vừa kiêu căng hơn gã gấp bội. Tự ti về năng lực của mình, nhưng lại kiêu căng một mình gồng gánh, và cô ta bắt đầu chuỗi đấu tranh từ tuổi mười bốn, không chỉ đấu tranh với nội tâm mà còn đấu tranh ở thế giới ngầm.

Hai con người ấy giống nhau quá mức, và chỉ cách một bước chân nữa là chạm đến nhau, thế nên Izana quyết định tự mình bước đi trước khi Sano Erika kịp phát giác.

Và ở cuối hồi chương, Sano Erika vẫn là một cô gái tài năng nhưng yếu đuối, cái thay đổi là Kurokawa Izana sẽ trở thành người đảm nhận phần mạnh mẽ cho cô ta. Cả hai sẽ là kim chỉ nam đồng thời chỉ lối nhau trong tương lai, nhưng chỉ dẫn nhau thế nào mới là nan đề cho cặp đôi.

Cho nên có thể một số bạn phải thất vọng ha? Vì đây không phải là tác phẩm nói về nữ cường hoàn hảo BUFF công lực % như các bạn muốn thấy. Chương kết hồi này không phải "bán thảm", tất cả những yếu đuối dằn vặt Sano Erika vẫn luôn một mình chịu đựng, tuyệt nhiên không ai biết rằng cô ấy có nội tâm thảm hại như vậy, và Kurokawa Izana mới là người mạnh mẽ xông vào thế giới của cô ấy.

Với tôi, cứu rỗi không phải là vượt qua trùng trùng thử thách cảm hoá nhau, mà chỉ đơn giản là thấu hiểu và xoa dịu.

Nhân vật chính của chúng ta có thể mạnh ở cách hành sự, nhưng không mạnh về nội tâm. Cô ấy giống một con nhím vậy, khi chịu đau khổ thì sẽ tự động xù những gai nhọn (hai bản ngã) ra để bảo vệ mình, đôi khi lại bị những cái gai của mình đâm phải, và nếu khám phá được thực thể dưới lớp gai ấy, ta sẽ phát hiện đó chỉ là một sinh vật bé nhỏ yếu đuối mà thôi.

À đúng rồi, còn spoiled ngược ở mấy chương trước á, tôi thật sự là đảng "ngọt", mấy cô nói làm tôi oan lắm cơ che mặt tự trốn

Hồi thứ hai sẽ được cập nhật vào ngày //, mong mọi người tiếp tục đón xem. Cảm ơn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio