Hồi tưởng... Năm Băng Băng t.
-Ê bn gì ơi! Tại sao cậu ko đi chơi với mọi ng vậy? - Một bé trai nhảy lên xích đu, ngồi cạnh một bé gái đang nhắm mắt ngửa đầu lên trời như đang ngủ.
-Ko thik! - Một câu trả lời ngắn gọn, Băng ngoảnh sang hướng khác ko thèm nhìn cậu bé kia lấy một lần.
-Vậy hả?! Cậu khác thường thiệt đó! - Cậu bé cười nhe răng, đung đưa chân đưa đẩy chiếc xích đu - Mik làm bn nha! Tớ tên Khang! Học lớp Mặt Trời! Bn tên gì? - Cậu bé đó cười, chìa tay về phía cô ý bắt tay.
Cô ko ns gì cũng ko quay lại nhìn cậu bé, bc xuống đi về lớp Hoa Anh Đào. Bàn tay cậu bé lơ lửng trên không trung ko ai nắm.
-Bn gì ơi! - Cậu bé đó vẫn ko bỏ cuộc, nhất định làm bn với Băng nên h về, thấy bố mẹ cô vẫn chưa tới mà cô còn tự đi bộ về, câu xin phép bố mẹ cho về cùng với bn mặc dù hơi khó khăn.
Cô ko thèm quay đầu lại, vẫn hướng về phía trc mà đi. Cậu bé liền tăng tốc chạy theo.
-Cậu đi nhanh quá! - Khi theo kịp Băng, cậu bé bắt đầu đi chậm dần bằng với cô.
-Cậu tên gì vậy? - Cậu nhóc nhìn về cô mà hỏi, môi vẫn mỉm cười. Khác với cậu bé, Băng vẫn nhìn phía trc ko liếc cậu một tia nào.
-Cậu ko thik ns cũng ko sao! Chúng t... ưm ưm! - Đang ns bỗng có cánh tay bịp thuốc mê vô cậu. Cậu nhóc chỉ kịp thấy một tên lạ mặt đang bế cô bn mik lên, mắt cô nhắm nghiền lại.
-Ư! - Cậu bé dần dần mở mắt ra, trc mặt cậu là cảnh tượng cô bn Băng đang cầm con dao chém từng ng một, máu nhuốm đầy căn phòng lạ.
-Ơ... - Cậu nhóc đơ một hồi, bỗng có một tên đứng dậy, cầm con dao bản to sắc nét chém thẳng vô ng cậu. Cậu hốt hoảng nhắm chặt mắt lại.
... ... ...
Vẫn ko có gì sảy ra, cậu hé mắt ra nhìn. Cậu hoảng hốt mở to mắt ra. Trc mặt cậu, cô bé lạnh lùng kia đang bị chảy từng giọt máu ở bả vai, tay cô nhanh nhẹn đâm vô bụng tên kia một nhát sâu.
-C... cậu có sao ko?! - Cậu nhóc rưng rưng nc mắt chạy đến, nhìn bả vai phải của cô đang chảy từng giọt máu đỏ tươi.
-Mau chạy đi! Ng của bọn chúng đến đấy! - Tuy khá yếu nhưng trong giọng của cô mang nhiều kiên cường. Băng vẫn ko nhìn cậu mà ns làm cậu cảm thấy buồn.
-Ko! Có chạy phải chạy có cậu! - Cho dù cô có lạnh lùng và ko quan tâm cậu như thế nào thì cậu cũng mặc kệ, cậu sẽ làm những điều cậu thik.
Trên đường, m.n ai cũng ngoái nhìn hai cô cậu bé t ng đầy máu đang ẵm nhau lết từng bc chân. M.n ai cũng sót xa nhưng cũng ngại ko muốn lại gần giúp hai đứa trẻ.
-Đây là nhà cậu à? - Cậu bé ngước nhìn ngôi nhà nhỏ nhưng rất đẹp và ấm cúng ns. Cô khẽ gật đầu.
Cạnh!
Trong nhà tối thui, cậu đặt cô lên ghế sofa rồi đi mò công tắc điện.
Phực! Căn nhà bừng sáng.
-Hộp thuốc ở đâu vậy? - Cậu bé nhìn cô nhóc đang nằm mệt nhoài trên ghế hỏi.
-Trên lầu, phòng thứ từ cầu thang đếm sang - Cô nhắm mắt mệt mỏi ns. Cậu nhóc nghe theo lần mò tìm đến một căn phòng nhỏ.
Cạch!
Đây có vẻ là phòng của cô. Nó có màu trắng và xanh dương kẻ sọc rất bắt mắt, ban công thoáng mát thêm hàng dây leo thật tạo nên sự tự nhiên, mát mẻ.
Cậu thấy trên tủ có một hộp thuốc, trèo lên ghế với lấy chiếc hộp. Xong xuôi, cậu định đi xuống lầu nhưng ánh mắt bỗng chuyển hướng đến cái cuốn sổ màu trắng hình bươm bướm. Cậu tò mò mở ra xem.