------
Harry nhanh chóng rụt tay lại và sập một vòng chắn quanh cuốn nhật ký, cảm thấy khó chịu vì đã dễ dàng bị đánh lạc hướng như vậy. Cậu có thể cảm nhận được rằng cuốn nhật ký chưa lấy được nhiều sức mạnh từ mình, nhưng vẫn vô cùng không thoải mái khi biết phép thuật của cậu đã bị ăn như vậy. Chuyện này khác với khi cậu sử dụng một thần chú, hay kể cả khi cậu cho cây đũa gỗ huyết ăn. Trong những lúc ấy, nó là một sự lựa chọn có ý thức, hoặc ít nhất là một sự trao đổi rõ ràng. Nhưng cuốn nhật ký cứ thế lấy sức mạnh của Harry như thể của mình vậy.
"Obice," Harry lẩm bẩm, để câu thần chú bao lấy cánh tay mình như găng tay. Cậu tự trách bản thân vì đã không làm thể sớm hơn, cảm thấy ngu ngốc vì đã tin tưởng một vật thể hắc ám đã chứng tỏ nó có thể nguy hiểm thế nào, kể cả khi nó đã suy yếu.
Điều tệ nhất là cậu biết được phép thuật của mình không hề cảm thấy bị đe doạ chút nào. Một chuyện đáng lo ngại, xét đến việc cuốn nhật ký đã ăn nó theo nghĩa đen. Thậm chí bây giờ phép thuật của Harry vẫn vươn ra từ sau rào chắn, hoàn toàn thoải mái với việc ở gần cuốn nhật ký và dường như không hề phiền việc bị ăn như lúc nãy, kể cả khi Harry cau có với nó. Cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải đối mặt với một vấn đề như thế này, khi mà ý thức tự bảo vệ của phép thuật của mình cứ thể biến mất. Nó thường rất giỏi trong việc bảo vệ cậu, kể cả khi Harry bất cẩn. Tại sao tình huống này lại khác biệt đến thế?
Harry cau mày khi một ý tưởng nảy lên trong tâm trí. Nếu đây là một sức mạnh khác của cuốn nhật ký thì sao? Nó sẽ hợp lí; nếu phép thuật của nạn nhân chống trả mỗi lần Tom muốn hấp thụ nó, quá trình đó sẽ vô cùng khó khăn. Có lẽ y có một sự...thu hút phép thuật nào đó khiến cho phép thuật của nạn nhân ngoan ngoãn hơn, thậm chí là sẵn sàng bị ăn? Ý tưởng đó thật tồi tệ, nhưng khả năng còn lại thực sự còn tồi tệ hơn.
Suy nghĩ về chuyện đó bây giờ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Dù cho phép thuật của cậu có cảm thấy gì đi nữa, Harry cũng không muốn nó bị ăn chút nào.
Cậu đưa tay cầm cuốn nhật ký lần nữa.
Phép thuật của Tom chọc vào rào chắn quanh cánh tay cậu một cách hiếu kì.
Tom không trả lời một lúc, rồi phép thuật của y thu lại.
Harry chớp mắt. Nghe thật đáng nghi, nhưng phải nói thật là khá hợp lý. Cậu đã để ý một cách rõ ràng cuốn nhật ký càng trở nên mạnh hơn khi ở càng lâu quanh Ginny, và sức mạnh của nó bị giảm sút đáng kể sau khi bị Harry khoá trong rương mất một tháng. Hoàn toàn công bằng khi cho rằng kể cả khi cuốn nhật ký không phải là một sinh vật có máu thịt, nó vẫn cần một kiểu dinh dưỡng để duy trì nào đó.
Đột nhiên, phép thuật của cuốn nhật ký dường như tràn ngập sức mạnh, nhanh chóng lan ra bao lấy toàn bộ cái giường.
Trước khi Harry kịp làm gì, cậu đột ngột bị bao trùm trong bóng tối, và bị kéo vào trong cuốn nhật ký.
----------
Harry nhanh chóng đứng dậy từ chỗ mình đã ngã xuống sàn, đưa mắt nhìn quanh.
"Tom! Ngươi đã làm gì?" cậu nói, không mong đợi một câu trả lời. "Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?"
Harry nhẹ nhõm khi nhận ra mình vẫn ở Hogwarts, nhưng vị trí chính xác thì không chắc. Thời gian chính xác cũng vậy. Năm mươi năm trước phải không nhỉ?
Đột nhiên, từ đầu hành lang, cậu có thể thấy một bóng người tiến đến phía này. Đó là một cậu bé cao lớn với mái tóc tối màu, mặc một chiếc áo choàng và đồng phục Slytherin. Cậu ta nhìn cao gầy, như vừa trải qua một đợt tăng chiều cao nhanh chóng, trừ việc không hề có chút gượng gạo nào.
Điều đáng chú ý nhất là, phép thuật của cậu ta là một đám mây khổng lồ đen đặc như mực bao quanh thân thể, đầy đe doạ dù nhìn từ xa.
Harry cân nhắc những lựa chọn của mình trước khi quyết định trực tiếp lên tiếng.
"Xin lỗi, hình như tôi bị lạc rồi," cậu nói.
Cậu bé kia không hề phản ứng gì. Harry nhíu mày.
"Xin thứ lỗi--"
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên đằng sau Harry, khiến cậu giật bắn mình. "Tom!"
Harry quay lại, và cậu sững người.
Đứng đó là Dumbledore, trông trẻ hơn nhiều, và có mái tóc đỏ.
"Vâng, thưa Giáo sư?" Harry nghe thấy một giọng nói dễ nghe từ phía sau lưng.
Cả Dumbledore và cậu bé kia đều không để ý đến sự hiện diện của Harry, đồng nghĩa với việc cậu đang giữ vai trò một người quan sát từ bên ngoài mà họ không thể tương tác được. Một phần trong cậu muốn thử nghiệm giả thuyết này, nhưng phần còn lại sợ rằng nếu cậu can dự vào điều gì đó không tốt sẽ xảy ra. Để an toàn cậu quyết định sẽ lùi lại và xem chuyện gì xảy ra. Nghĩ vậy, Harry đứng sát vào bức tường để quan sát hai người từ xa. Đây chắc hẳn là Tom Riddle, Harry nghĩ khi cậu bé kia tiến đến. Cậu quan sát cẩn thận, tò mò muốn biết người mình đã nói chuyện trông thế nào.
Y có mái tóc nâu sẫm hơi xoăn nhẹ, ôm lấy gò má cao và xương hàm sắc nét. Da y trắng mịn, với một chút rám nắng rất nhẹ, và đối lập với vẻ sắc bén của những bộ phận khác, đôi mắt của y to tròn, gần như là mắt nai, sáng và có màu nâu đỏ.
Nhìn chung Tom khá là dễ nhìn, nhưng phép thuật của y mới là thứ thực sự thu hút sự chú ý của Harry.
Phép thuật của Tom vô cùng tuyệt vời.
Trước giây phút này, Harry chưa bao giờ thấy ai có nhiều phép thuật được bằng Dumbledore. Riêng lượng phép thuật của ông đã quá to lớn, và nó luôn đè nén phép thuật của mọi người mà không cần cố gắng. Nhưng bây giờ, nhìn họ đứng cạnh nhau, rõ ràng là phép thuật của Tom thậm chí còn lớn hơn của Dumbledore. Nó bao phủ toàn bộ hành lang như một lớp màn đen kịt, đầy quyền lực và vĩ đại.
Một yếu tố khác khiến Harry bất ngờ là sự đen đặc của nó. Sức mạnh của Tom giống như một đại dương bóng tối vô tận cắn nuốt lấy mọi ánh sáng xung quanh, che phủ y trong một tấm màn bóng tối đặc quánh đến nỗi gần như không thể nhìn xuyên qua được, một hiện tượng Harry chỉ thấy ở vật thể Hắc ám kia. Thực tế là, Harry đã hoàn toàn chắc chắn phép thuật của cuốn nhật ký thuộc về Tom; kể cả trong trạng thái vô cùng suy yếu của nó, sự hắc ám sâu thẳm và dày đặc kia không thể nhầm lẫn được.
Mặt khác, điều khiến Harry chú ý ở phép thuật của Dumbledore là nó có vẻ xám hơn cậu nhớ. Harry nhíu mày quan sát cẩn thận. Cậu chắc chắn mình không tưởng tượng ra sự khác biệt, xét đến độ trắng của nó ở thời của cậu. Một điều kì lạ, nhưng nếu phải nói thật, cậu thích nó thế này hơn. Nó trông bình thường hơn nhiều. Dù sao đi nữa, kích thước của nó vẫn như vậy, vẫn đáng nể như vào thời của cậu.
Có cả Tom và Dumbledore trong cùng một không gian là một điều tuyệt vời, và Harry không kìm được so sánh cách hành xử của phép thuật của họ. Phép thuật của Dumbledore ổn định và trơn tru, toả sáng và rung động quanh ông như một vầng hào quang, còn phép thuật của Tom cuộn chặt đầy cẩn trọng và đầy đe doạ, giống như một con rắn hydra khổng lồ với vô số những cái đầu liên tục chuyển động. Nó khiến Harry liên tưởng đến cuốn nhật ký, một điều đương nhiên vì Tom chính là cuốn nhật ký, nhưng được nhìn thấy nó như thế này---
"Trò đang làm gì ở ngoài vào giờ này vậy?" Câu hỏi của Dumbledore kéo Harry khỏi dòng suy nghĩ, và cậu chuyển sự tập trung vào chuyện đang xảy ra trước mặt mình thay vì nhìn chằm chằm vào phép thuật của hai người.
Cậu hứng thú để ý thấy mặc dù giọng điệu của Dumbledore rất lịch sự, phép thuật của ông đầy căng thẳng và lạnh lẽo giống như khi Harry nói với ông về hòn đá. Vị Hiệu trưởng rõ ràng đã cải thiện khả năng điều khiển biểu cảm của mình theo thời gian, vì hiện giờ không khó để Harry thấy được Dumbledore không yêu thích Tom lắm kể cả khi không thể thấy được phép thuật của y. Phía còn lại, Tom dường như cũng vậy, nhưng biểu cảm của y hoàn hảo không tì vết và chỉ mỗi việc phép thuật của y liên tục táp về phía Dumbledore đã để lộ ra suy nghĩ thật sự.
Mức đối chọi như thế này hơi kì lạ với Harry, đặc biệt là đến từ vị Hiệu trưởng. Học sinh không thích giáo viên là một chuyện, nhưng việc một giáo viên không ưa một học sinh đến mức này hoàn toàn không bình thường chút nào.
Harry sẽ cho rằng nó liên quan đến sự ủng hộ Chúa tể Hắc ám của Tom, nhưng kể cả nếu Dumbledore biết Tom Riddle có liên quan đến Voldermort, nó vẫn không hợp lý lắm. Theo những gì Harry biết, Voldermort không hoạt động nhiều trong thời điểm này, kể cả với vai trò một chính trị gia. Và nếu hắn đã tuyển chọn thuộc hạ một cách bí mật từ lâu trước khi xuất hiện chính thức trước công chúng, không có lí gì Dumbledore lại phản đối với những mục tiêu chính trị của Voldermort đến mức phải đổ lên đầu một học sinh ủng hộ hắn ta. Thực tế, từ những gì Harry thấy được, vị Hiệu trưởng không quá phân biệt đối với những học sinh Slytherin có cha mẹ từng là Tử thần Thực tử.
Thế thì tại sao ông lại không thích Tom đến vậy?
--------