CHƯƠNG : NECESSITUDO (Mối quan hệ)
----------
Harry nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ của đoàn tàu Hogwarts, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Hắn vẫn còn sống.
Harry không biết phải nghĩ gì nữa.
Cậu chưa từng cân nhắc đến khả năng Voldermort sống sót sau đêm hôm đó. Draco và Blaise đã nhắc đến những vụ mục kích và những sự việc đáng ngờ mà mọi người nghĩ có liên quan đến Voldermort, nhưng Harry đã cho rằng họ chỉ đang tưởng tượng quá mức thôi. Đó chắc chắn không phải lần đầu tiên người ta đã tự dựng chuyện vì quá tuyệt vọng, hoặc chỉ đơn giản là vì thấy quá buồn chán.
Nhưng nhìn lại mọi thứ, nếu như Harry có thể sống sót sau Lời nguyền Chết chóc, người khác cũng hoàn toàn có thể. Và nếu đó có thể là bất cứ ai, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu như đó là vị Chúa tể Hắc ám quyền lực nhất trong lịch sử kia.
Nhưng như thế có nghĩa bây giờ Harry phải cân nhắc tới hắn khi lên kế hoạch giúp đỡ cho những gia đình Hắc ám. Cậu đã vô tình làm lộ manh mối về sự sống sót của Voldermort cho Dumbledore, nên hắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Harry có một vài manh mối về những kế hoạch của bóng ma kia – cậu biết Voldermort muốn có được Hòn đá, và xét đến tác dụng của nó, Harry chỉ có thể cho rằng hắn đã muốn dùng nó để hồi sinh bản thân theo một cách nào đó – nhưng bây giờ hòn đá không còn ở đây và Voldermort không còn ám Quirrell nữa, cậu tự hỏi hắn sẽ làm gì tiếp theo. Harry cảm thấy hơi tội lỗi về sự can thiệp của mình, nhưng làm sao cậu có thể biết được bóng ma đó là gì chứ? Và hơn nữa, cậu không thể biết được liệu kế hoạch của Voldermort có đưa hắn trở lại vẫn điên cuồng như khi hắn đã cố gắng giết Harry hay không, một chuyện sẽ vô cùng tồi tệ dù nhìn từ góc độ nào đi nữa.
"Cậu đang gian lận!" Tiếng kêu của Lisa Turpin kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
Daphne hừ một tiếng, trông có vẻ hơi tức giận. "Chỉ vì cậu đang thua không có nghĩa là tôi đang gian lận đâu."
"Nhưng tôi chơi cờ vua khá giỏi, tôi không thể thua đến mức này được."
"Nếu cậu thực sự giỏi, cậu sẽ biết rằng chuyện gian lận trong cờ vua gần như bất khả thi," Draco chen vào từ chỗ ngồi của mình bên cửa sổ, nơi cậu ta đang xem trận đấu giữa họ với vẻ mặt buồn chán. "Cả hai cậu đều biết rõ những quân cờ của đối phương, vị trí và vai trò của chúng. Buộc tội cậu ấy gian lận chẳng hợp lí chút nào, vì cậu ấy chắc chắn không hề nhờ đến sự giúp đỡ của bất cứ ai khác."
Lisa phụng phịu. "Thế thì làm sao cậu ấy đã ăn được tận mười quân của tôi, còn tôi mới ăn được có hai? Tôi chỉ...tôi không thể hiểu được những nước đi của cậu ấy chút nào."
"Tôi nghĩ những chuyên gia sẽ gọi đó là 'chơi kém'," Blaise xen vào với thái độ trêu chọc. "Hoặc ít nhất là 'kém hơn nhiều so với đối thủ', nếu nó khiến cậu thấy tốt hơn."
Lisa nhăn mặt với cậu ta, nhưng Blaise nhướn mày và cô bé nhanh chóng quay mặt đi, có vẻ hơi xấu hổ. "Mấy cậu đang kéo phe chống lại tôi thì có," cô lầm bầm. "Các cậu đang bênh vực Greengrass vì các cậu đều là Slytherin."
Bầu không khí trong toa tàu trở nên hơi căng thẳng vì lời nói của Lisa, nhưng trước khi những người khác có thể đáp lại, Harry bật cười nhẹ. Mọi ánh mắt ngay lập tức hướng về phía cậu, và cậu đưa tay về phía Lisa với một nụ cười thân thiện.
"Đừng lo lắng về nó quá, Turpin ạ," cậu nói với cô bé. "Cậu không cần phải cảm thấy tồi tệ vì Daphne giỏi hơn mình đâu. Cậu ấy đã bắt đầu chơi cờ vua từ năm hai tuổi rồi."
Đôi mắt Lisa mở to, và cô bé quay sang nhìn Daphne với một biểu cảm đầy ngưỡng mộ. "Cậu đã biết chơi cờ từ năm hai tuổi ư? Thật tuyệt vời!"
Hai má Daphne hơi đỏ lên. Cô phủi phủi váy mình đầy lo lắng. "Cha tôi rất thích trò chơi này, nên ông ấy muốn tôi học nó từ khi còn rất bé. Gần như mỗi ngày ông ấy đều dành thời gian chơi với tôi."
"Thảo nào cậu giỏi như thế!", Lisa khúc khích cười nói. "Tôi chỉ mới chơi được vài tháng thôi, nhưng đã có thể đánh bại rất nhiều những học sinh khác trong Nhà của tôi rồi đấy!"
Đôi mày của Daphne hơi nhướn lên. "Vài tháng? Thế thì cậu thực sự khá giỏi đấy."
"Mẹ tôi mua cho tôi một bộ vào Giáng sinh, nên tôi đã tập chơi trong thời gian rảnh." Lisa mỉm cười hối lỗi. "Xin lỗi vì đã bảo cậu gian lận. Tôi biết cậu sẽ không làm vậy. Chỉ là nó giống như cậu biết được mọi nước đi của tôi từ trước vậy! Tôi chẳng thể đánh lừa được cậu lần nào."
Daphne hắng giọng, hơi ngượng ngùng. "Sau một thời gian, cậu sẽ bắt đầu nhận biết được những quy luật trong lối chơi của người khác. Không hẳn là tôi biết được điều cậu sẽ làm, nhưng những người mới bắt đầu thường không quá thông hiểu trò chơi nên tôi chỉ cần dùng vài chiến thuật đơn giản để vượt lên thôi."
"Thật ư? Cậu có thể dạy tôi không?"
Daphne chậm rãi nói, "Những chiến thuật tôi đang dùng hiện tại có lẽ sẽ quá khó, nhưng tôi sẽ dạy cho cậu vài thứ có thể sử dụng được. Có rất nhiều những cuốn sách về cờ vua cậu có thể muốn xem qua nếu thực sự nghiêm túc về trò chơi này."
Lisa gật đầu. "Cảm ơn, nhất định tôi sẽ làm vậy!"
Hai cô bé sắp xếp lại những quân cờ và Daphne bắt đầu giải thích một số chiến thuật thường thấy, cũng như vài sự hướng dẫn chung để cải thiện lối chơi của Lisa. Sau khoảng một giờ, Lisa rời đi để đến chỗ những học sinh Ravenclaw khác, vui vẻ vẫy tay chào Daphne khi rời khỏi.
Ngay khi cô bé đi khỏi, Daphne quay sang lườm Harry.
"Tại sao cậu lại nói cho cậu ấy điều đó?"
Harry đắn đo nhìn cô bé. Cậu biết chính xác tại sao Daphne cảm thấy tức giận, kể cả khi cậu không đồng ý với cách nghĩ của cô bé. Daphne không thích chia sẻ về đời tư của mình với những học sinh khác, đặc biệt là học sinh ở những Nhà khác. Và thường thì Harry hoàn toàn tán thành việc đó, vì cậu cũng có một tính cách tương tự, nhưng tình huống này khá đặc biệt.
Daphne không thân thiết với nhiều người trong Slytherin. Cô bé và bạn cùng phòng Pansy cũng khá gần gũi, nhưng Daphne khá ham học và nghiêm túc, trong khi Pansy lại rất hoạt bát và hướng ngoại, thường chỉ học tập khi cần thiết. Họ không có nhiều sở thích hay đam mê chung, nên cũng không thể có sự kết nối bền chặt được.
Còn với những thành viên khác trong nhóm, có vẻ như cũng tương tự. Draco có lẽ là người cô bé coi trọng nhất, nhưng cũng giống với Pansy, họ không có nhiều điểm chung. Daphne và Blaise có một mối quan hệ khá căng thẳng vì những lí do không rõ, họ thường sẽ phớt lờ nhau đi, hoặc không thì chỉ trò chuyện một cách lịch sự nếu cần. Còn với Harry, cậu vẫn chưa có một cuộc trò chuyện riêng nào với cô bé. Daphne thường mang vẻ cứng nhắc và khá lơ đãng, một điều Harry không quá để ý nhưng cũng không muốn bỏ công sức ra để vượt qua. Cậu sẵn sàng coi cô bé là một người quen thân hoặc một đồng minh. Còn Bulstrode, Nott, Goyle và Crabbe đều thuộc loại khá ngốc nghếch, nên cũng không hợp với Daphne.
Cô bé thường sẽ đi cùng nhóm Draco, hoặc đọc sách một mình. Daphne gần như không nói chuyện với bất cứ ai ở Nhà khác, và chưa từng thể hiện mong muốn kết bạn với họ.
Cho đến khi Lisa Turpin xuất hiện.
Cô bạn nhà Ravenclaw rất thông minh, có quyết tâm, chăm chỉ, nhưng cũng rất hoà đồng và có thể kết bạn với bất cứ ai một cách dễ dàng. Lisa và Daphne đã được bắt cặp trong một bài tập Bùa chú, và đã trở nên khá thân thiện từ khi đó. Harry đã bắt gặp họ trò chuyện trong thư viện khá nhiều lần, khá là nhiều nếu xét đến sự kín đáo thường thấy của Daphne. Nhưng tỏ vẻ thân thiện không đồng nghĩa với việc hai người họ là bạn bè, và rõ ràng là Daphne đang giữ khoảng cách với Lisa dù cô bé đã cố gắng làm thân.
Harry không chắc lí do tại sao; Daphne hiển nhiên là rất yêu quý Lisa, nếu không thì cô bé đã không dành nhiều thời gian với Lisa đến vậy. Chỉ riêng việc Daphne đã mời Lisa đến chơi cờ vua ở toa tàu của Slytherin đã đủ nói lên tất cả, chưa kể đến việc Lisa đã nhận lời. Theo Harry, chẳng có điều gì ngăn cản Daphne mở lòng với cô bé ngoại trừ sự bướng bỉnh của chính mình. Cậu thực sự rất bận tâm khi thấy Lisa cố gắng tìm hiểu về Daphne, chỉ để cô bé thu mình lại khi một chút chuyện riêng tư bị chạm đến. Nếu việc Daphne yêu quý Lisa không rõ ràng đến thế, hay nếu Lisa có biểu hiện làm phiền đến cô bé, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Nếu như là bất kì một ai khác, Harry đã không can dự vào.
Nhưng cậu khá chắc Daphne thực sự muốn mở lòng với Lisa, nhưng cô bé chỉ quá quen với việc che giấu bản thân nên không thể chủ động được. Và rõ ràng là Harry đã đúng. Cậu chỉ cần nói ra một điều nhỏ mà Daphne đã nhắc qua với họ vài tháng trước, và mong muốn của cô bé sẽ tự làm nốt phần còn lại.
Vì thế, việc Daphne thấy giận cậu sau việc đó khá là nực cười, nếu không phải nói là hơi khó chịu.
"Vì cậu muốn cậu ấy biết," Harry đáp. "Nếu không thì cậu đã không chơi cờ với cậu ấy rồi. Đừng giả vờ như cậu không muốn làm thân với cậu ấy nữa, rõ ràng là cậu thực sự yêu quý cậu ấy."
Mặt Daphne đỏ bừng lên. "Cậu chẳng biết gì hết!" cô bé bật lại, mặt mày nhăn nhó, và lao vụt ra khỏi căn phòng.
---------