[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

chương 3-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

----------

Cậu đã sử dụng phép thuật quanh căn nhà nhiều đến nỗi phép thuật của cậu đã gần như đã thẩm thấu hoàn toàn vào đó. Nó tinh khiết theo một cách rất riêng mà những ngôi nhà phép thuật khó mà có được; nhà Dursley cũng không có bất cứ tiếp xúc nào với bất kì hình thái nào khác của phép thuật, dù là qua con người hay đồ vật bên ngoài. Vì vậy, một dấu vết kì lạ đột ngột trong không gian này khiến Harry có cảm giác được một sự xâm chiếm vào nơi mà cậu coi là lãnh thổ của mình; sự xâm nhập của một phép thuật xa lạ.

Đương nhiên là Harry không biết đó là thứ cậu đang cảm giác được; cậu chưa bao giờ tiếp xúc với một sự tồn tại hay tác động phép thuật nào khác, trừ phép thuật của bản thân mình. Vì vậy, nó chỉ đơn thuần là một cảm giác không bình thường khi cậu đến gần những bức thư trên sàn. Cậu cầm chúng lên, cảm thấy có chút kỳ quặc; Harry nhanh chóng lướt qua từng bức thư, cảm nhận bằng phép thuật của mình cho đến khi một trong số chúng rung lên trong bàn tay cậu. Cậu để những bức còn lại xuống chỗ cũ và nhìn vào bức thư mang hình thức kì lạ với một sự pha trộn giữa hi vọng và hoài nghi.

----OOO----

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, Đại Phù thuỷ, Tổng Warlock, Trọng nhân Tối cao, Liên đoàn Phù thuỷ Quốc tế)

Kính gửi cậu Potter,

Chúng tôi hân hạnh thông báo cho cậu rằng cậu đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khoá học bắt đầu vào ngày tháng . Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày tháng .

Kính thư,

Minerva McGonagall

Phó Hiệu trưởng

----OOO----

Suy nghĩ đầu tiên của Harry rằng đây là một trò đùa độc ác bị loại bỏ gần như ngay lập tức. Nó quá tỉ mỉ để có thể được nghĩ ra bởi nhà Dursley, còn chưa nói đến việc đầu tư để thực hiện, và còn ai khác mà Harry biết? Sandy thì sẽ không bao giờ làm một việc như thế này.

Hơn nữa, cậu đã sử dụng phép thuật từ khi năm tuổi, liệu có quá kì lạ khi cho rằng có một ngôi trường pháp thuật tồn tại không? Harry thấy khó hiểu nó đòi hỏi một 'con cú'. Đó có phải là một tiếng lóng ý chỉ hồi âm không? Hay họ thật sự muốn một con cú? Nếu là vế trước, Harry phải gửi bức thư đi đâu? Hogwarts ư? Nếu là vế sau, Harry biết kiếm đâu ra một con cú đây? Loại nào cũng được sao?

Cậu mang bức thư lên phòng và đọc qua nó vài lần trước khi quyết định điều sáng suốt nhất để làm là đến bưu điện và hỏi xem bức thư đã được gửi từ đâu; nếu nó được chuyển qua bưu điện, không chừng có người sẽ biết điều gì đó về nó.

Cậu đi xuống cầu thang đúng lúc người chú của cậu chuẩn bị ra khỏi nhà. Cậu không thèm nói cho ông ta mình định đi đâu; bọn họ cũng cho là cậu sẽ đến thư viện, vì cậu thường đến đó mỗi khi muốn ra ngoài. Thực ra thì họ cũng chẳng mấyquan tâm; Harry biết bọn họ sẽ sung sướng ngây ngất nếu một ngày cậu rời khỏi căn nhà và không bao giờ trở lại. Điều ấy có lẽ sẽ làm cậu buồn nếu là vài năm trước, nhưng bây giờ thì nó chỉ đơn giản là một thực tế cuộc sống và Harry đã chấp nhận và cậu hài lòng với sự tự do mà nó đem lại. Nó không làm cậu cảm thấy tốt hơn, nhưng chẳng có nghĩa gì để cố gắng thay đổi nó. Đằng nào thì nhà Dursley cũng là một gia đình đáng ghét, và Harry không muốn quen biết bọn họ một chút nào nếu cậu được lựa chọn.

Cậu mất khoảng một tiếng đồng hồ để đi bộ đến bưu điện; Harry không ngại, cậu thích đi bộ, và nó cho cậu thời gian suy nghĩ về cách tiếp cận tốt nhất đối với lá thư. Cậu liên tục che giấu bản thân với câu thần chú "Effugiat (không gây chú ý)" khiến cho cậu trở nên vô hình trong mắt những người qua đường. Cậu không muốn bị ai để ý đến, dù với mục đích tốt hay xấu. Khi đến nơi, Harry huỷ bỏ câu thần chú và đi đến trước một trong những cửa sổ trợ giúp đang mở.

"Xin lỗi, thưa bà," cậu nói với người phụ nữ sau quầy. Bà trông hơi ngạc nhiên đối với cậu bé trước mắt mình, nhưng mỉm cười hiền hoà.

"Gì thế, cậu bé?"

"Bà có thể giúp cháu chứ? Cháu mới nhận được bức thư này hôm nay, nhưng không biết làm gì với nó cả?" Cậu đưa cho bà lá thư từ Hogwarts. Cậu đã lấy danh sách trang thiết bị yêu cầu ra, đề phòng trường hợp bà giữ lại lá thư. Bà nhìn nó và cười tươi.

"Ồ, lại là một đứa trẻ như vậy nữa," bà nói, có vẻ vừa thích thú vừa bực bội. "Cứ khoảng vài năm chúng tôi sẽ có một đứa trẻ nhận được thứ này, và không biết gì về nó cả. Ta sẽ chuyển cháu cho Fred, cậu ấy sẽ biết phải làm gì." Rồi bà nói gì đó vào đài và một vài phút sau một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng và nụ cười rộng tiến đến chỗ họ.

"Xin chào, Amelia. Đây là cậu bé đó hả?" ông nói, nhìn sang Harry. Harry cười ngượng ngùng với ông, cảm thấy như mình đang bị dò xét vì một lído nào đó.

"Phải. Đây là lá thư." Amelia nói, chuyển bức thư từ Hogwarts cho Fred, người nhìn liếc qua nó và gật đầu. Ông cười với Harry.

"Đừng lo, cậu bé. Ta sẽ gửi 'cú' cho họ giúp cháu." Ông ta nháy mắt, và Harry cảm thấy hình như mình đã được tham gia vào một trò đùa bí mật nào đó mà cậu không hiểu lắm. Cậu vẫn mỉm cười.

"Cảm ơn, thưa ông."

Fred xoay người định đi và Harry đột nhiên nhận ra rằng nếu có người nào có thể giải đáp cho cậu về tình huống kì lạ này, người đàn ông này là cánh cửa duy nhất mà cậu có. Cậu không có manh mối nào khác. Cậu cất tiếng gọi ông ta lại.

"Xin lỗi, thưa ông? Cháu có thể hỏi vài việc được chứ?"

Fred quay về phía Harry, và khi thấy cậu đang nhìn quanh đầy lo lắng, ra hiệu về phía góc của căn phòng để họ có thể nói chuyện một cách riêng tư hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio