Ngu Ái trong lòng hừ lạnh một tiếng, cô sớm hay muộn cũng sẽ nhìn thấu 001 này.
Ngu ÁI nhìn Lý ca lại gần, chủ động chào hỏi: "Lý ca."
"Tiểu Ái, gần đây cũng tới thật chăm a, em xem Tiểu Vũ không chán à?" Hắn ngồi xuống bên cạnh Ngu Ái.
Ngu Ái mỉm cười trả lời: "Không chán, em vốn dĩ tính tình chậm chạp, nhìn A Vũ đua xe liền cảm thấy rất có tình cảm mãnh liệt."
Hắn theo tầm mắt Ngu Ái nhìn Hàn Hạo Vũ đang trên đường đua: "Đúng vậy, tiểu tử này rất có thiên phú."
"A Vũ từ nhỏ đã rất thông minh, học cái gì cũng nhanh chóng, chơi xe là lợi hại nhất."
Lý ca nhìn cô gái nhỏ đang nhìn Hàn Hạo Vũ chăm chú, đáy mắt linh động sạch sẽ, không nhịn được hỏi: "Trước kia mấy năm, sao không thấy em tới xem hắn a?"
Cô gái nhỏ trước mặt nghe thế, cúi thấp đầu, ánh mắt ảm đạm, Lý ca lập tức im lặng, lập tức đem đề tài dời đi.
"Tiểu Vũ tính cách phô trương, cùng tích cách của em hoàn toàn không giống nhau.
Trước có đoạn thười gian có cô gái mỗi ngày tới tìm hắn, anh đều cho rằng cô gái kia là bạn gái Tiểu Vũ đấy."
Nếu không phải cô gái kia có vài phần giống, hắn còn cho rằng có khả năng là như vậy.
"Lý ca nói tới là Chu Tuệ đúng không?"
Lý ca kinh ngạc hỏi: "Tiểu Ái biết cô ấy? Hai người biết nhau sao."
"Đương nhiên là biết." Còn là biết rõ, nữ nhân này chính là người khởi xướng cuộc đời bất hạnh của nguyên chủ.
"Cô ấy là đồng học của em, cùng các bạn nam chơi không tồi.
Tuy rằng không quá thực nữ nhưng cũng là người có tính cách thẳng thắn."
" Cô ấy trước kia cũng luôn thích cùng chồng em còn có Tiểu Vũ chơi bóng.
Có thể là quá thích chơi, dẫn tới hiện tại lưu ban không thể tốt nghiệp, cô ấy học lại học phần có khi cũng rất bận.
Không nghĩ tới bận rộn như thế còn có thế tới xem Tiểu Vũ đua xe.
Xem qua quan hệ với Tiểu Vũ cũng rất tốt."
Lý ca nghe lời này liền cảm thấy không đúng.
Một nữ sinh không có quan hệ bạn bè tốt với nữ sinh, còn hằng ngày cùng nam sinh quậy với nhau?
Thi đậu đại học A tốt như vậy mà không biết quý trọng còn học lại.
Xem ra lần sau Chu Tuệ đến, hắn ta phải hảo hảo quan sát, không thể để dạy hư Tiểu Vũ được.
Hàn Hạo Vũ lái xe, ánh mắt quét qua thấy Ngu Ái cùng Lý ca đang nói chuyện rất nhập tâm, có chút khó chịu.
Cô ấy từ trước cho tới bây giờ đều không nói qua với hắn nhiều lời như thế.
Hắn dừng xe, đi đến khán đài: "Hai người đang bàn chuyện gì thế?"
Ngu Ái nhìn nam nhân xuất hiện trước mặt liền sửng sốt.
Hàn Hạo Vũ khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: "Ồ? Biểu tình thế này, là tôi quấy rầy cậu sao?"
Lý ca đứng dậy, không đồng ý nói: " Tiểu Vũ, đừng ăn nói linh tinh."
Tiểu Ái cùng Tiểu Vũ có quan hệ bạn bè nhiều năm như vậy, sao hắn lại luôn đối xử với người ta với bộ dạng lạnh băng kia.
"Cậu, cậu luyện xong rồi?" Ngu Ái hỏi.
Hàn Hạo Vũ không đáp lại, chỉ nói với Lý ca: "Hôm nay đến đây thôi.
Không luyện nữa, em đi thay quần áo."
"Ừ, vậy cậu mang Tiểu Ái đi ăn bữa cơm, hảo hảo nói chuyện!"
Lý ca một bộ trưởng bối dạy dỗ hắn.
Hàn Hoạ Vũ nhíu mày rời đi.
Ngu Ái thấy hắn đi rồi, lập tức đứng lên đuổi kịp.
- ----- I am phân cách ~----------------------
Ở bên ngoài phòng nghỉ, chờ Hàn Hạo Vũ đổi quần áo xong rồi, liền phát hiện Ngu Ái ngồi xổm trên mặt đất, một tay che bụng.
"Uy?" Hắn cú đầu thấy Ngu Ái lấy tay che bụng, hỏi: "Thân thể cậu không thoải mái?"
Ngu Ái lập tức đứng dậy, sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Không có việc gì, chúng ta tới nơi nào đây?"
"Cậu giữa trưa không ăn cơm!" Không phải là nghi vấn mà là một lời khẳng định.
Ngu Ái từ cao trung liền dễ dàng tụt huyết áp, ba mẹ cô ấy công việc bận rộn, bình thường không có thời gian quản vấn đề ăn uống của cô ấy, bụng chỉ cần đói liền sẽ đau dạ dày.
Hắn còn nhớ khi Ngu Ái lần đầu tới nhà hắn ăn cơm, ăn so với mèo còn kém.
Về sau, Ngu mẹ liền đem Ngu Ái đặt ở nhà hắn cùng hắn ăn cơm, ở nhà hắn thật lâu mới đem dạ dày của cô điều dưỡng tốt một chút.
Hàn Hạo Vũ đưa tay nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ chiều, hắn lôi kéo Ngu Ái tới tiệm cơm gần nhất.
"Chuột! Sao thời điểm này lại tới đây?" Ông chủ so với Hàn Hạo Vũ lớn khoong biết bao nhiêu tuổi.
"Cường ca, anh giúp em làm trước một phần cháo rau xanh, bạn của em không ăn cơm, cái khác vẫn ăn đươc."
Cường ca nhìn cô gái bên cạnh Hàn Hạo Vũ, cũng không nói gì cả, chỉ là ánh mắt hắn hiện lên ý vị thâm trường, liền đi trước chuẩn bị.
Ngu Ái ngồi xuống nhẹ giọng hỏi: " Hai người quen nhau sao? Tớ cũng không biết cậu có nhũ danh như vậy đâu."
"Trước kia là bạn đua xe, bọn họ đều thích lấy chút ngoại hiệu, Cường ca còn lấy mấy cái giải quốc tế đó."
Nhìn Ngu Ái ánh mắt có chút nghi vấn, hắn nói: "Cường ca thi đấu bị thương, liền xuất ngũ, liền ở gần nơi chúng tôi luyện tập mở quán ăn.
Chúng tôi ai luyện xe xong cũng thích tới chỗ ăn ăn cơm.
Cường ca cũng thật sự thích đua xe nên mới ở chỗ này mở cái nhà hàng nhỏ."
Ngu Ái cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Ân, tớ biết rồi, dường như cùng cậu yêu xe giống nhau."
Hàn Hạo Vũ đổ một ít nước, cô ấy biết rõ hắn thích nhất là xe.
001: [Chủ nhân, hảo cảm Hàn Hạo Vũ cộng 5.]
"Tôi thấy rồi, cậu đừng quấy rầy tôi tạo cảm xúc!"
Đỉnh đầu Hàn Hạo Vũ hiện ra con số âm 55 màu xanh lục, cô lại không mù.
001: [Chủ nhân, ngài nỗ lực khen hắn hơn đi, lập tức liền tăng.]
Ngu Ái: "Cậu chỉ cần nói cho tôi biết khi nào có thể đổi hệ thống là được."
001: Được rồi, nó nên câm miệng.
Ngu ÁI uống một khớp nước ấm Hàn Hạo Vũ đưa qua, cảm giác dạ dày dễ chịu một chút.
Cô chính là cô ý từ đêm qua cái gì cũng không ăn, giả vở không thể đạt tới hiệu quả này đâu.
Hàn Hạo Vũ cũng nguyên chủ quen biết nhau nhiều năm như vậy, thời điểm cô ấy đau dạ dày thành cái dạng gì, hắn nhất định biết rõ.
Chờ cháo được mang lên, Ngu Ái chỉ ăn mấy miếng, dạ dày liền ấm áp, thoải mái hơn rất nhiều.
"Sao đói bụng mà không ăn cơm trước đi?"
"A?" Ngu Ái ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt tràn đầy lạnh lẽo.
"Đói tới choáng váng rồi sao?"
Ngu Ái dại ra lắc đầu: " Muốn cùng cậu ăn cơm."
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ nhưng Hàn Hạo Vũ vẫn nghe thấy, cũng không nói cái gì, chỉ cúi đầu chơi điện thoại.
Đợi ăn cơm xong rồi thì trời đã rất lạnh, Ngu Ái chậm rãi ăn đồ ăn, Hàn Hạo Vũ tuy rằng cúi đầu chơi điện thoại không nói lời nào, nhưng Ngu ÁI gắp đồ ăn cho hắn, hắn đều ăn hết.
Hàn Hạo Vũ nhìn cái bát đã chất đầy đồ ăn, liền buông đũa: "Ăn xong rồi thì đi thôi."
Hàn Hạo Vũ mở cửa xe, Ngu ÁI vừa mới định mở cửa ghế phụ thì đã bị một đạo âm lạnh băng chặn lại.
"Ngồi phía sau!"
Ngu Ái nghe thế, lại yên lặng buông lỏng tay ra, đi đến ghế sau xe.
"Đi đâu?"
Ngu Ái cắn môi không nói chuyện.
"Đưa cậu về nhà tân hôn tìm chồng cậu?"
"Anh ấy không ở đó."
Nam nhân lái xe đằng trước hừ lạnh một tiếng: "Vừa mới tân hôn đã khiến cậu phòng không gối chiếc? Không phải ra ngoài vụng trộm chứ? Ánh mắt cậu cũng thật kém cỏi."
- -------------------------------------------------------------
Editor: Vậy là bộ truyện đã đi được 10 chương rồi, mừng gớt nước mắt.
Vì năm nay lên lớp 12 rồi nên là tớ khá bận, nhưng sẽ cố gắng edit trước để mỗi ngày đăng một chap cho mọi người đọc chơi.
Tớ edit bộ này cũng là vì ưa thích nó thôi, nếu mọi người thích bộ nào có thể đề xuất với tớ, tớ sẽ xem xét nha.
Have a good day, everyone!.