Ứng Nghi muốn cùng nguyên chủ ly hôn, với lý do cô ấy ngay ngày kết hôn ngoại tình cùng cấp trên.
Mặc Nghị Hàn vì bảo đảm danh dự của công ty cũng như chính mình mà đổ tội cho cô ấy cố tình câu dẫn mình.
Hàn Hạo Vũ muốn nguyên chủ cùng Ứng Nghi ly hôn, nhường vị trí kia cho Chu Tuệ.
Con gái của giảng viên đại học hám giàu, đã kết hôn còn câu dẫn cấp trên.
Tin túc này lập tưc được truyền bá công khai ở trường mà ba nguyên chủ dạy học.
Danh dự của ba mẹ nguyên chủ chính thức mất sạch.
Ba nguyên chủ làm giảng viên đại học, nghe tin đồn con gái như vậy, tức đến mức trực tiếp bệnh không dậy nổi.
Mẹ bởi vì sự náo loạn của nguyên chủ mà bị bệnh viện sa thải, trong một đêm mà già đi mười tuổi.
Nguyên chủ tinh thầm suy sụp, đứng ở trên tầng thượng khách sạn mà cô ấy tổ chức hôn lễ, nhảy lầu tự sát.
- ------------------
Ngu Ái dần dần tỉnh lại, cảm giác trong lồ ng ngực mình có oán khí nồng đậm, đây là cảm xúc của nguyên chủ sao?
"Ồ? Không giả bộ bất tình nữa?" Mặc Nghị Hàn đi phòng tắm tắm nước lạnh, áp xuống hoả khí trong người, một bên lấy khăn xoa tóc, một bên khinh miệt nói: "Cô nói xem, sao tôi có thể chạm vào loại nữ nhân như này chư? Cô hiện tại không đi, tôi liền gọi bảo vệ đến."
" Bốp!"
Mặc Nghị Hàn chưa nói xong đã bất ngờ nhận một cái tát.
Ngu Ái sẽ không nói cô đánh thật sảng khoái đâu, thiệt đó.
Hiện tại không thể để hắn gọi bảo an.
Nếu hắn kêu, cô cũng chỉ có thể là người bị hại.
Nguyên chủ là người mềm yếu, xảy ra chuyện chỉ biết khóc.
Chính vì tính cách này mà lời biện hộ cho chính mình cũng không nói nên lời, cho nên chuyện này cứ vậy mà bị trắng đen đảo lộn.
"Ngu Ái!" Mặc Nghị Hàn trên mặt âm trầm, cô ta thế mà dám đánh hắn?
"Vô liêm sỉ!" Ngu Ái khoé mắt chảy vài giọt thanh lệ, nức nở nói: " Tôi muốn báo cảnh sát!"
"Tôi hôm nay kết hôn, sao anh lại đột ngột xuất hiện ở phòng của tôi?"
Cô tỏ ra hoảng loạn, bọc chăn hướng cửa đi.
Mặc Nghị Hàn cũng phản ứng lại, nhìn quanh phòng, lúc này mới nhận ra đây là phòng tân hôn.
Ánh mắt anh ta đen lại, trong mắt lại hiện lên vẻ tàn nhẫn, lần này hắn đến, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho con người ngu xuẩn nào dám làm chuyện này.
Ngu Ái chính là người công ý hắn, đầu heo Trương tổng kia có ngu xuẩn đến đâu cũng không có khả năng đưa người của công ty tới làm nhục hắn, xác thật là đi nhầm.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, Ngu Ái đã chạm được tới then cửa phòng.
Mặc Nghị Hàn nhanh chóng đi qua ngăn lại cô, một tay đem cửa phòng khoá chặt, một tay khác bắt lấy cánh tay cô: " Đừng nhúc nhích!"
Bị đụng tới, cô giống bị sợ hãi, như con thỏ tránh né xô đẩy dãy dụa: " Đừng, đừng chạm vào tôi!"
Quần áo sớm đã bị Mặc Nghị Hàn lột s@ch, trên người cô chỉ bọc một cái chăn tử, lúc vặn vẹo đã bị rơi ra một nửa, muốn nói lại thôi.
Làn da trẵng nõn cùng dáng người cực tốt hiện ra trước mặt nam nhân.
Mặc Nghị Hàn ánh mắt thâm thuý, hầu kết lăn lộn, nuốt nước miếng, nhìn Ngu Ái đang sợ hãi, giống như một con thỏ con bị kinh hách nước mắt cònkhông ngừng rơi xuống.
Trong lòng kinh diễm, nước lạnh ban nãy áp xuống nhiệt độ cơ thể như hết tác dụng, đẩy nhiệt độ lên cao.
Ngu Ái ngẩng đầu, nam nhân trước mắt đang nhìn cô giống như một cái bánh kem mỹ vị:" Anh, anh mau buông tay!"
Hai giây sau, Hàn Mặc Nghị cười, hắn ra lớn như vậy còn chưa từng uỷ khuất chính mình.
Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Cùng lắm thì, muốn ngủ thì ngủ.
Hai tay hắn dùng sức đem nữ nhân trực tiếp bế lên, quăng ngã lên giường, sau đó cúi người áp xuống.
"A!" Ngu Ái kinh hách nói: "Anh mau thả tôi ra, anh muốn làm gì?"
"Câm miệng!"
Mặc Nghị Hàn cúi người áp lên, nhìn nữ nhân thân thể nhỏ bé run rẩy, đôi mắt hồng hồng.
Trong bóng tối ánh đèn thấp thoáng, cô hiện lên câu nhân nhiếp phách, làm cho ngọn lửa trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
- ----------------------
Tớ dịch convert ở trên truyện audio, nếu bạn nào có.