Sân bóng rổ.
"A Nghi, anh lâu rồi không vận động đúng không? Tốc độ không được nha~." Chu Tuệ cướp bóng từ chỗ Ứng Nghi ném cho Hàn Hạo Vũ: "Hàn Hạo Vũ! Đón lấy."
Hàn Hạo Vũ tiếp bóng, nhanh chóng ném bóng vào rổ.
"Chơi hay lắm!" Chu Tuệ kéo mấy người đàn ông vui vẻ nói chuyện: "Tiểu Tuệ mà đánh phối hợp thì chưa thua bao giờ.
Có phải cậu lại lén giấu bọn tôi đi tập không đấy?"
Chu Tuệ cười nói: "Nào có chứ! Là sau khi Ứng Nghi có vợ rồi thì liền quên mất anh em chúng ta.
Lâu lắm rồi không cùng chơi bóng với chúng ta đó chứ."
Ngu Ái chọn đúng lúc này hô to: "Ông xã! Cố lên!"
Ứng Nghi quay đầu lại thấy Ngu Ái mỉm cười vẫy tay với hắn, tinh thần liền khôi phục hẳn.
Hàn Hạo Vũ cảm thấy nụ cười này quá chói mắt, đánh bóng càng mạnh, cả người tràn đầy mùi thuốc súng nhưng Ứng Nghi chỉ cho rằng hắn sung sức.
Chu Tuệ thấy mấy nam nhân mà cô ta gọi tới, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Ngu Ái đang ngồi ở trên mặt sân cỏ.
Trong lòng quả thật không dễ chịu gì, trải qua chuyện Ứng Nghi cô ta không tin Ngu Ái là người đơn thuần ngây thơ gì.
Một thân mặcváy dài xinh đẹp, làn da dưới ánh nắng mặt trời trắng sáng rực rỡ.
Ở đây có mình cô ta cùng Ngu Ái là con gái, một chút tâm tư này còn nhìn không thấy sao?
Ngu Ái phát hiện Chu Tuệ nhìn mình, còn cười với cô ta một cái.
Chu Tuệ lập tức thu hồi tầm mắt.
Ngu Ái nhìn bọn họ chơi bóng, mặt ngoài thanh thanh tĩnh tĩnh, trong lòng thầm chậc lưỡi.
Cái tay này a, cái thân thể này a, sao lại không cẩn thận cọ tới có lui rồi? Ai du, sao Chu Tuệ chơi bóng mà cứ nhìn Ứng Nghi vậy, còn thường thường cọ cánh tay làm gì?
Kỹ nữ cao cấp có thể phân ra vài loại, trong đó loại hán tử kỹ nữ này là ghê tởm nhất.
Dùng danh nghĩa anh em để thân mật với người khác, thu hút sự quan tâm của bọn họ, bạn gái chính thức mà ghen tị thì chính là nữ nhân keo kiệt.
Thật đáng khinh bỉ!
Dung mạo bình thường như Chu Tuệ có thể nuôi được bầy cá thế kia đã là không tồi rồi.
Đáng tiếc, người cô ta gặp lại là cô, vận khí thật không tốt a~.
Loại kỹ nữ cao cấp này trước mặt cô còn không phải quỳ xuống gọi ba ba sao?
001: [Chủ nhân, bản đồ cho thấy Mặc Nghị Hàn đang gần đây.]
"Tinh, tinh." Điện thoại rung lên.
Ngu Ái cầm di động, là số lạ gửi tin nhắn.
Tới sân thượng khu dạy học.
"Tinh, tinh." Lại một tin nhắn khác.
10 phút.
A, quả nhiên là phong cách Mặc Nghị Hàn.
Ngu Ái vẫn ngồi ở trên mặt cỏ, không nhúc nhích.
Không quá một lúc, một cái tin nhắn nữa gửi đến.
Ảnh chụp này dáng người em thật tốt nha.
Uy hiếp tôi sao? Ngu Ái trong lòng cười lạnh, nhanh chóng đứng dậy đi tới sân thượng khu dạy học.
Không phải thật sự có người thích kiểu tình thú uy hiếp này nhỉ?
Mặc Nghị Hàn tay đút túi nhìn cô gái đang ngồi ở mặt sân cỏ đứng dậy đi về phía này.
Ngu Ái vừa đến sân thượng, đột nhiên một bàn tay đem miệng cô che lại.
Cô bị doạ sợ dùng sức đánh lại, dùng sức giãy giụa thoát ra khỏi đôi tay kia.
"Đừng nhúc nhích!"
Nghe được âm thanh quen thuộc, cô mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Mặc Nghị Hàn buông cô ra, đem Ngu Ái vòng ra phía trước.
Nhìn đôi mắt cô đã đỏ đỏ hồng hồng, tràn đầy cảnh giác, thân thể không ngăn được run rẩy.
"Lá gan không nhỏ đâu, chút thành ý kia của em đâu rồi? Em còn cào tôi mấy phát đó."
Ngu Ái nhìn trên cánh tay hắn có vết móng tay cô vào thành vệt đỏ, nhẹ giọng nói: "Xin, xin lỗi."
Mặc Nghị Hàn thấy bộ dáng ngoan ngoan ngoãn ngoãn của cô thì càng muốn khi dễ.
Hắn uy hiếp cô, khi dễ cô, còn muốn cô xin lỗi hắn?
"Sao không tới công ty?" Trần Minh nói cho hắn biết, bộ phận nhân sự không liên hệ được với Ngu Ái.
"Hả?" Ngu Ái hoảng hốt nói: "Tôi từ chức rồi còn phải đi làm sao?"
Mặc Nghị Hàn: "Tôi phê chuẩn rồi sao?"
"Cái gì?" Ngu Ái dại ra: "Việc nhỏ như này còn cần tổng tài phê chuẩn sao?"
Ánh hoàng hôn hắt lên mặt Ngu Ái, chỉ một thời gian không gặp mà sao cô đã xinh đẹp như vậy rồi?
"Khụ." Mặc Nghị Hàn ho nhẹ, lùi lại vài bước: "Ngày mai đi làm đi!"
"Tôi không đi!" Ngu Ái lắc đầu: "Thời gian này tôi cùng chồng quan hệ rất tốt.
Tôi...!Tôi..."
Ngu Ái ưỡn ngực, tự cho mình cổ vũ: "Tôi với anh hôm nay nói rõ.
Chúng ta từ này về sau...!Về sau..."
Cô phát hiện ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh, cô liền có cảm xúc muốn lui lại phía sau.
"Về sau cái gì?" Mặc Nghị Hàn tiến lên một bước, cô liền lui ra sau một bước.
Hắn hoài nghi, đã sợ thành cái dạng này còn có thể nói ra cái gì.
Ngu Ái nhắm mắt, dùng toàn bộ dũng khí hô to: "Về sau không cần gặp lại nữa.
Anh mau đem ảnh xoá đi!"
Trầm mặc vài giây...!Thấy đối phương không nói gì, Ngu Ái từ từ mở mắt ra.
Mặc Nghị Hàn cười to: "Ha ha ha ha."
"Anh...!Anh..." Ngu Ái khom lưng, vòng ra khỏi cảnh tay của hắn đi ra ngoài, tránh thoát khỏi sự không chế của hắn.
"Tôi...!Tôi đi trước."
Ngu Ái cho rằng cô đã nói rõ ràng rồi, muốn chạy ra bên ngoài thì nghe thấy hắn ta nói ra một dãy số.
Cô quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin được: "Anh bị điên rồi sao?"
Hắn ta nhớ số điện thoại Ứng Nghi làm gì? Bá tổng à, tôi biết anh chơi tình yêu cưỡng chế, nhưng thế này thì cũng quá...!liều? (Vẻ mặt bất đắc dĩ)
Mặc Nghị Hàn phi thường hài lòng với biểu tình này, nhướn mày nói: "Ba mẹ em tôi cũng nhớ rõ, muốn tôi nói cho em không?"
"Kẻ điên này!" Ngu Ái tức giận nói: "Sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Mặc Nghị Hàn buông tay: "Tôi càng chờ mong người nhà em, chồng em thấy những bức hình này.
Em nói xem, hắn ta biết rồi thì sẽ còn cùng em ở bên nhau sao?"
Ngu Ái thương tâm lắc đầu: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Mặc Nghị Hàn nhếch mép, con cá cắn câu rồi.
Hắn dùng điện thoại đưa ra một bản hợp đồng điện tử: "Ngoan ngoãn hầu hạ tôi ba tháng.
Sau đó tôi sẽ xoá ảnh chụp này đi."
Ngu Ái run rẩy ký tên lên.
Ngoài mặt là thế, trong lòng đã kích động thành đoàn, không nghĩ đến con cá lại tự động cắn câu a.
Trong thời gian cô công lược Ứng Nghi, Mặc Nghị Hàn đã chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi, yêu chết mất, cô thích loại cá đã nghe lời lại còn chủ động như này nha.
Ngu Ái ký tên, làm bộ đoạt lấy điện thoại hắn, trực tiếp ném xuống.
Cô còn đem điện thoại vứt đi, trên mặt còn lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, cô không bị uy hiếp nữa rồi.
Hắn ta cười nhạo một tiếng, đôi tay từ phía sau đặt lên vai Ngu Ái: "Em thích đập điện thoại sao? Ngày mai tôi đưa đến cho em một đống, để em mỗi ngày đều đập, đến khi nào đập đủ mới thôi.
Có được không?"
Ngu Ái quay đầu ngốc lăng nhìn hắn.
"Ái Ái của chúng ta thật đáng yêu mà.
Tôi có sao lưu rồi a~, em muốn đập bao nhiêu thì đập.
Ngoan, chúng ta không thiếu tiền."
Mặc Nghị Hàn lau sạch giọt nước mắt nghẹn ngào của Ngu Ái: "Bé ngoan, sao lại khóc chứ?"
Hắn đem nước mắt trên mặt cô nếm sạch.
Hưởng thụ nữ nhân trong ngực mình run rẩy.
[Đinh, giá trị hảo cảm Mặc Nghị Hàn +10.]
Hắc hắc, thật bi3n thái a!
- --------- Ôi cột sống già của tuiii -----------------------------
Chu Tuệ phát hiện Ngu Ái rời khỏi sân bóng liền tìm cơ đi theo.
Vừa hay thấy màn này, cô ta nhanh trí chụp lại.
Cô ta chụp xong liền lập tức đi đến WC.
Mặc ngoài sóng yên biển lặng bên trong đã kích động muốn khóc, quả nhiên Ngu Ái không đơn giản như vậy.
Cô ta muốn gửi chứng cứ Ngu Ái yêu đương vụng trộm cho Ứng Nghi, à phải rồi, còn có Hàn Hạo Vũ nữa.
Cô ta muốn cho tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của Ngu Ái.
Cô ta mở ảnh chụp ra, muốn tìm mấy bức rõ một chút, lại phát hiện nam nhân cùng Ngu Ái yêu đương vụng trộm có chút quen mắt.
Chu Tuệ phóng to khuôn mặt hắn lên xem thử.
Đây là Mặc Nghị Hàn? Tổng tài của công ty Ngu Ái, là hắn sao?
Vừa mới bắt được nhược điểm của Ngu Ái tâm tình cô ta còn tốt, bây giờ liền khó chịu.
Cô ta cảm thấy có chút uỷ khuất, thái độ rất không cam lòng..