Chờ Hàn Hạo Vũ đi rồi, Ngu ÁI mới lau nước mắt ở trên mặt.
Ban nãy mới chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của nguyên chủ, chắc phát huy cũng không tệ lắm đâu.
Cảm xúc rầu rĩ vẫn còn đọng lại trong thân thể, cô vẫn không hiểu được, Hàn Hạo Vũ muốn làm cái gì?
—----------- Đáng iu, siu đáng iu~---------
"Ứng Nghi!" Chu Tuệ hô to: "Đợi em với!"
Ứng Nghi nghe thấy Chu Tuệ gọi hắn, chỉ có thể dừng lại.
Mấy ngày nay, Chu Tuệ vẫn luôn tìm hắn, hắn cũng trốn cô ta được mấy ngày rồi.
Nhưng mỗi ngày, Chu Tuệ đều ở cổng trường đợi hắn.
Ứng Nghi cảm thấy như vậy không được tốt lắm nên muốn nói chuyện rõ ràng với Chu Tuệ.
" Sau này cô đừng tới tìm tôi nữa."
" Em mang thai rồi!"
Chu Tuệ đột ngột nói như vậy làm Ứng Nghi sững sờ, hoảng hốt đến mức không kịp khép miệng lại.
"Cô...!Cô đang nói cái gì vậy?" Ứng Nghi muốn xác định lại một lần nữa.
"Em nói, em mang thai rồi!"
Chân mày Ứng Nghi nhíu chặt.
Mặc kệ trước cổng trường nhiều người mà đẩy Chu Tuệ sang một bên.
Chu Tuệ cũng không để ý, dù sao đứa con này cũng không phải là của Ứng Nghi.
Cô ta đem đơn xét nghiệm đưa cho hắn: "Em mặc kệ anh có tin không? Em chỉ muốn nói, đứa bé này là con của anh, em muốn sinh hạ nó."
Chu Tuệ biết rõ Ứng Nghi cùng các sinh viên trong trường không biết rõ lý do cô ta thôi học, lập tực bi thương nói: "Em đã bỏ học rồi.
Đứa bé này em muốn giữ lại."
Cô ta không muốn phá thai, đã nguy hiểm lại có hại cho thân thể, nghĩ thế nào cũng không có lợi.
Với tính cách của Ứng Nghi cùng với ba mẹ của hắn, chỉ cần hắn tin đứa bé này là của hắn, việc này đã thành công một nửa rồi.
Ứng Nghi nhìn tờ siêu âm trong tay, Chu Tuệ thấy hắn một bộ rất cẩn thận.
Trong lúc Ứng Nghi còn hoang mang, cô ta nhân tiện chọc một gậy.
"A Nghi, Ngu Ái lừa anh đó.
Rõ ràng cô ta có mối quan hệ mờ ám với người khác còn kết hôn với anh."
Chu Tuệ đem ảnh chụp lần trước đưa cho Ứng Nghi xem: "Anh xem, đây là ảnh mà đợt chơi bóng trước em vô tình chụp được."
Ứng Nghi cảm thấy sét đánh giữa trời quan, đầu óc trở nên trống rỗng.
"Chuyện này không có khả năng!" Ái Ái yêu hắn như vậy, sao có thể làm ra sự tình như thế: "Đây rõ ràng là giả!"
Đúng! Nhất định là ảnh đã qua chỉnh sửa.
"Chu Tuệ, cô thế mà dám bôi nhọ Ái Ái!"
"Đây là chính mắt em nhìn thấy rồi chụp lại!" Chu Tuệ không nghĩ đến Ứng Nghi còn giải vây cho một nữ nhân ngoại tình.
"Nếu anh không tin, có thể đem ảnh chụp đi kiểm tra, xem có dấu vết photoshop hay không!"
Thấy Ứng Nghi vẫn không tin, Chu Tuệ nói thẳng: "Anh tỉnh lại đi! Ngu Ái căn bản không có yêu anh! Trong ảnh chụp kia là ông chủ của cô ta.
Không biết bọn họ đã yêu đương vụng trộm bao lần rồi!"
"Cô câm miệng!"
Hai mắt Ứng Nghi đỏ lên, Chu Tuệ bị bộ dạng này của hắn dọa sợ.
Ứng Nghi xoay người rời đi.
Hắn không tin, hắn muốn chính Ngu Ái giải thích với hắn!
—--------Thiên trường địa cửu....!Có thật không?--------------
Khi đã đứng trước mặt Ngu Ái, Ứng Nghi lại không biết nên hỏi từ đầu, cả người áp lực khủng hoảng.
Nếu ảnh chụp là thật, hắn tự hỏi, hắn có thể chung sống với Ngu nữa sao?
Hắn không cam lòng, Ngu Ái là của hắn, sáu năm nay dù trên danh nghĩa hay ở trong lòng, vẫn là của hắn!
"Ông xã, hôm nay em có mang ba mẹ đi kiểm tra sức khoẻ.
Huyết áp của ba có chút cao, đồ ăn trường học lại quá dầu mỡ, em muốn mời người giúp việc đến phụ giúp bữa ăn."
Ngu phụ cùng Ngu mẫu đều rất bận, bữa cơm bình thường cũng là đối phó cho qua, đối với thân thể không tốt.
Hiện tại biết thể trạng ba mẹ, cô muốn mời chuyên gia đến cân bằng chuyện ăn uống cùng điều dưỡng của hai người.
"Ông xã?" Ngu Ái thấy Ứng Nghi không có nói gì, hỏi lại một lần nữa.
"Ừm." Ứng Nghi hoàn hồn: "Em quyết định là được rồi."
Ngu Ái nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng nghĩ, xem ra Chu Tuệ hành động rồi ha?
"Em đi tắm trước đây, anh cứ ngủ trước đi." Trên mặt cô đầy ý cười.
May quá, sắp được ly hôn rồi.
Trong lúc Ngu Ái tắm rửa, điện thoại ở trên bàn trang điểm vang lên.
Ứng Nghi nhìn số điện thoại trên màn hình, không có ghi chú, nhưng làm người ta có ấn tượng sâu sắc.
Đây là số điện thoại mà lần trước gọi điện cho hắn, có đuôi 8888.
(Tự nhiên nghĩ sao ông này không để 7 số 8 nhỉ, thành thất bát luôn đi =))))
Ảnh chụp kia lại hiện lên trong đầu hắn.
Đây là gian phu kia? Cấp trên của Ngu Ái?
Ứng Nghi cười lạnh.
Hắn ta (MNH) thế mà dám gọi điện thoại tới cho hắn, thật kiêu ngạo!
Ứng Nghi cầm lấy điện thoại của Ngu Ái, chấp nhận cuộc gọi: "Alo, tôi là chồng của cô ấy!"
Bên này.
Mặc Nghị Hàn nói: "Ồ?" Phát hiện rồi?
Mặc Nghị Hàn lay động ly rượu vang đỏ đế cao trong tay, nhấp một ngụm: "Vậy anh chuyển lời cho cô ấy, nói cô ấy ở chỗ cũ chờ tôi."
(Chưa thấy gian phu nào mặt dày như anh đấy =))))
Giọng điệu cực kì kiêu ngạo, làm cho mặt Ứng Nghi đen thui, hắn ta thế mà dám nói loại lời nói vô liêm sỉ này!
"Mặc tổng thích yêu đương vụng trộm với người có chồng sao, không sợ tổn hại thanh danh à?" Ứng Nghi nắm chặt tay đến mức nổi gân xanh, tức đến mức cả người run rẩy.
"Tôi không có hứng thú với vợ của anh.
Chỉ là lúc vợ anh chủ động dán lên người tôi không biết có bao nhiêu quyến rũ đâu~"
Mặc Nghị Hàn tiếp tục thọc vào ngực Ứng Nghi một nhát: "Chỉ tiếc người làm chồng như anh, còn chưa có thấy qua."
"Cốp!" (Vcl, anh không dùng thì đưa em chứ, đập thế phí)
Ứng Nghi đập vỡ điện thoại, trong ngực bốc cháy lên ngọn lửa phẫn nộ.
Ngu Ái thật sự phản bối hắn! Còn cùng nam nhân kia xảy ra quan hệ!
Bên này, Mặc Nghị Hàn nghe tiếng cúp điện thoại, khoé môi gợi lên một nụ cười tươi sảng khoái.
Hắn đây là làm việc thiện, giúp cho sủng vật của hắn thoát khỏi bể khổ đó.
Ngu Ái ra khỏi nhà tắm thì thấy Ứng Nghi đập vỡ điện thoại của cô.
"Ông xã, làm sao vậy?"
Ngu Ái muốn nhặt lại đã bị Ứng Nghi bắt lấy cánh tay.
Cô nghi hoặc hỏi: "Ông xã?"
Mí mắt Ứng Nghi phiếm hồng, ngực bị đè nén, giống như có bàn tay nào đó bóp chặt lấy trái tim hắn, đau buồn khó chịu.
"Em...!Em và ông chủ của em, là thật sao?" Hắn nhịn không được, hỏi.
Khi đã biết được sự thật, hắn vẫn muốn nghe chính miệng Ngu Ái nói rõ với hắn.
Ngu Ái đầy vẻ kinh ngạc, còn có hoảng loạn: "Anh...!Anh sao lại biết được."
"Là anh ta? Anh ta nói cho anh biết?" Nữ nhân lập tức không biết làm sao, đặc biệt hoảng loạn: "Anh ta còn nói gì nữa? Anh ta...!Anh ta có cho anh xem cái gì không?"
Ứng Nghi chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Ngu Ái lôi kéo Ứng Nghi: "Sao anh lại không nói gì? Mặc Nghị Hàn nói gì?"
Ứng Nghi rút tay Ngu ÁI ra, sắc mặt khó coi, cùng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Chồng!" Ngu ÁI vội vàng muốn cản hắn: "A Nghi, em thật sự yêu anh, anh tin em được không?"
Nước mắt cô liên tiếp rơi xuống.
Ứng Nghi không thèm để ý, cô ta còn ở đó lừa hắn, nói yêu hắn sao?
A!
Ứng Nghi đẩy Ngu Ái ra, hét lớn: "Đừng chạm vào tôi! Cô chưa từng yêu tôi!"
"Cô yêu tôi mà đi ngoại tình sao? Cô yêu tôi mà lên giường với người khác." Ứng Nghi tự giễu: "Khó trách cô không cho tôi chạm vào, hoá ra là thích ở dưới thân người đàn ông khác r3n rỉ!"
Ngu Ái bị Ứng Nghi đả thương thì nghẹn lại,hắn vẫn luôn xem cô là người như vậy sao?
Cô muốn giải thích cho chính mình, nhưng không biết nên nói thế nào..