Nghe Ngu Ái nói vậy, Hàn Hạo Vũ cũng chỉ cười cười, máy chơi game lúc trước chơi đã là mười năm, hắn còn không biết đã vứt đi đâu rồi.
Cái này là lần trước ra ngoài mua đồ, hắn cố ý tìm đến bạn mượn, với ý muốn mua vui cho cô.
"Chúng ta chơi lại lần nữa, nhanh lên nào!" Ngu Ái thúc giục: "Lúc trước chơi game không thắng được cậu, lần này tớ muốn bày ra thực lực thật sự của mình!"
"Được rồi, được rồi! Không phải chỉ là trò chơi thôi sao, lại giống mấy đứa con nít nghiện rồi?" Trò chơi này hắn đã chơi mấy lần, bây giờ chỉ là nhường cô thôi, vậy mà cô chơi đến nghiện luôn rồi.
"Nhanh lên nào!"
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người.
Hàn Hạo Vũ cầm điện thoại, sau đó nhìn tên cuộc gọi, nói với Ngu Ái: "Là mẹ của cậu."
Hàn Hạo Vũ muốn dò la ý tứ của Ngu Ái, gọi điện cho hắn, hẳn là người trong nhà đã biết Ngu Ái cùng Ứng Nghi cãi nhau.
"Nhận đi." Cái gì tới cũng phải tới thôi, nếu không có cuộc gọi nào, có lẽ cô nên hoài nghi trí thông minh của Chu Tuệ.
Đỉnh đầu Hàn Hạo Vũ hiện lên +60 điểm hảo cảm, đúng lúc nên hành động rồi.
" Alo, dì Ngu ạ." Hàn Hạo Vũ nhận điện thoại: " Cô ấy đang ở chỗ cháu."
" Vâng ạ, để cháu nói với cô ấy một tiếng."
Nói được mấy câu thì tắt máy, Hàn Hạo Vũ quay đầu nhìn Ngu Ái.
Hắn phát hiện khuôn mặt nàng thể hiện rõ sự kích động mãnh liệt.
" Ái Ái, dì Ngu nói không liên hệ được cho cậu nên hỏi tớ xem cậu có ở chỗ tớ không."
"Ừm." Tất nhiên là không liên lạc được rồi, điện thoại của cô đã bị đập vỡ.
Bây giờ là lúc cô nên xuất hiện rồi.
" Tớ đưa cậu về trước, mẹ cậu nói là cậu vô cớ bỏ bê công việc, hình như người gọi cậu tới còn là ông chủ của cậu."
Hàn Hạo Vũ thấy Ngu Ái cả người run rẩy liền hỏi:" Làm sao vậy? Cậu lạnh à?"
Ngu Ái lắc đầu, cả mặt đều hiện ra vẻ tái nhợt:" Tiểu Vũ, cậu mau đưa tớ về đi."
" Đưa tớ về luôn đi." Ngu Ái cuống quýt đứng dậy: "Tớ phải đi về."
" Được rồi, cậu đừng vội.
Bây giờ tớ liền đưa cậu về." Hàn Hạo Vũ cảm thấy cô cứ kì kì quái quái, giống như có chút sợ hãi?
Trên đường đưa Ngu Ái về nhà, hắn thấy cảm xúc của cô không đúng, dường như là đang tràn ngập lo lắng.
" Cậu làm sao vậy?" Hàn Hạo Vũ trấn an nói: "Mấy ngày nay cậu ko có tung tích, chắc hẳn bọn họ đã rất lo lắng."
Thấy Ngu Ái không nói chuyện, hắn lại nói:" Bỏ bê công việc quả thật là không đúng, công ty cậu gọi cậu tới tức là đang quan tâm đ ến cậu."
Nhắc đến công ty, sắc mặt Ngu Ái liền không được tốt lắm.
" Chẳng lẽ chủ tịch sẽ ăn người sao? Cậu sợ như vậy làm gì?" Hàn Hạo Vũ cười nói:" Cùng lắm thì cậu từ chức đi, dù sao cậu cũng là thực tập sinh ưu tú, đã làm việc lâu thế rồi, còn sợ cấp trên sao?"
Hắn cho rằng Ngu Ái ngại nói chuyện công việc, sợ lãnh đạo phê bình.
Vừa về đến nhà, Ngu Ái vừa vào cửa đã thấy Mặc Nghị Hàn và mẹ cô ngồi trên sofa nói chuyện.
(Đúng là đối xử đặc biệt ha =))))
Mặc Nghị Hàn nhìn về phía Ngu Ái, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn qua cô rồi đảo mắt sang người đứng bên cạnh cô là Hàn Hạo Vũ.
Ánh mắt sắc bén như có như không mà liếc qua, làm người ta không thể nào hiểu được.
" Tiểu Ái, Tiểu Vũ." Nhìn thấy con gái trở về, mẹ Ngu Ái liền tức giận: "Con sao vậy, gọi điện thoại cũng không nhận.
Đột nhiên con biến mất, nếu không phải cấp trên của con đến đây hỏi han, chúng ta còn không biết đâu."
Mẹ Ngu Ái bình thường bận rộn nên cũng ít khi liên lạc cho cô, mẹ cô cũng đã thử gọi cho Ứng Nghi nhưng mà hắn cũng không nghe.
Phải chăng vợ chồng con gái đang cãi nhau.
Mẹ cô suy nghĩ một hồi thì nhớ ra Hàn Hạo Vũ.
Quả nhiên là cô đang ở chỗ hắn.
"Nếu cãi nhau với Tiểu Nghi thì có thể từ từ giải quyết, đừng mất tích thế chứ!" Mẹ Ngu Ái lại quay sang nói với Hàn Hạo Vũ:" Tiểu Vũ, mấy ngày này thật là làm phiền con rồi, Tiểu Ái thật đúng là không hiểu chuyện."
Hàn Hạo Vũ trả lời:" Không sao đâu dì, mấy ngày nay Ngu Ái ở đó con rất vui."
Ái Ái? Mặc Nghị Hàn nhìn Ngu Ái như muốn ăn thịt người:" Dì à, Ngu Ái không làm sao thì tốt rồi, công ty chúng con đặt sự an toàn của nhân viên là trên hết.
Nếu đã không có vấn đề gì thì xin phép đi trước."
" A, Thật sự cảm ơn cậu, cậu không nói ra thì chúng tôi cũng không biết là con bé biến mất." Mẹ Ngu Ái đưa mắt ra hiệu với cô:" Cấp trên của con tốt như vậy, về sau con không được như thế nữa."
Mẹ cô quay ra nói với Mặc Nghị Hàn:" Hay ở lại ăn một bữa cơm đi."
" Tiểu Vũ cũng ở lại đi."
—-------------Phân cách quay trở lại—----------------------
Ngu Ái vẫn luôn đứng cạnh Hàn Hạo Vũ, không hề nghĩ tới việc tới bên cạnh Mặc Nghị Hàn.
Trên bàn cơm, Ngu Ái cũng ngồi gần Hàn Hạo Vũ.
Kết quả là Mặc Nghị Hàn chủ động ngồi xuống bên cạnh Ngu Ái.
Ngu Ái lại căng cứng cả người, đến ăn cơm cũng chỉ dám ăn miếng nhỏ.
Đột nhiên, có một bàn tay ở dưới gầm bàn sờ lên đùi của Ngu Ái.
Cô giật mình làm rơi cả đũa xuống đất.
Hàn Hạo Vũ thấy sắc mặt của cô không tốt liền hỏi:" Làm sao vậy? Cậu không thoải mái sao?"
Ngu Ái vội vàng nói:" Không....Không có việc gì"
Mặc Nghị Hàn ở bên tay trái của cô, chỉ cần Hàn Hạo Vũ nhìn xuống một chút là có thể phát hiện ra động tác của hắn.
"Cấp trên của cậu nhìn rất trẻ nha, còn rất nhàn rỗi." Hàn Hạo Vũ biết công ty của Ngu Ái rất có danh tiếng.
Đến ngay cả người ngoài ngành như Hàn Hạo Vũ cũng hay nhìn thấy cấp trên này của cô xuất hiện trên tin tức kinh tế tài chính.
Chỉ là loại người này thật sự có thể vì cấp dưới mà bỏ bê công việc, tự mình tới thăm một chuyến sao?
Đang cùng mẹ Ngu Ái nói chuyện phiếm, Mặc Nghị Hàn quay đầu nhìn hắn nói;" Cậu cũng rất trẻ tuổi, cậu và Ngu Ái có quan hệ gì? Trông hai người rất thân mật, tôi nhớ là cô ấy đã có chồng rồi phải không?" (Ủa? Mặt dày nhỉ? Anh là gian phu mà =))))
Mặc Nghị Hàn nói chuyện nhưng tay vẫn còn ở trên đùi Ngu Ái làm loạn.
Chỉ là không một ai hay biết hắn đang làm chuyện xấu ở dưới gầm bàn.
Ấn tượng đầu tiên của Hàn Hạo Vũ về Mặc Nghị Hàn rất không tốt, nghe hắn nói xong những lời này thì liền cảm thấy không vui.
Cứ nhắc tói chồng Ngu Ái là muốn nói gì?
Chỉ ăn một bữa cơm mà cả hai người đàn ông đều khó chịu, mẹ Ngu Ái lại không nghĩ được nhiều như vậy.
Ngu Ái cả người giả vờ căng chặt, cũng chỉ dám ăn một chút cơm.
—------- Mắng vô tri lại sợ em buồn—----------------
Cơm cũng ăn xong rồi nhưng không ai nói muốn rời đi.
Ngu mẫu muốn cùng Ngu Ái tâm sự về chuyện cãi nhau của cô và Ứng Nghi, cũng không thể đuổi người ta về nên đi xuống phòng bếp cắt hoa quả.
Mặc Nghị Hàn nhìn điện thoại một lúc rồi nhìn Ngu Ái nói:" Công ty có vài văn kiện cần phải làm, Ngu thư ký có muốn ở lại làm không?" (Sếp tui mà nửa đêm chạy đến nhà tui giục deadline là tui đấm đấy =))))
Ngu Ái tất nhiên muốn cự tuyệt, nhưng Mặc Nghị Hàn khẽ nhíu mày, ánh mắt tràn đầy uy hiếp làm Ngu Ái không biết nói thế nào.
Hàn Hạo Vũ ngăn lại:" Mặc tổng, hiện tại đang là thời gian tan làm, công ty các anh là muốn áp bức nhân viên đúng không?"
" Ngu thư ký có cảm thấy thế nào?" Mặc Nghị Hàn không trả lời câu hỏi của Hàn Hạo Vũ mà đẩy câu hỏi sang cho Ngu Ái.
Hàn Hạo Vũ cung chuyển hướng ánh mắt sang nhìn cô.
Bị hai người đàn ông nhìn, Ngu Ái có chút căng thẳng.
"Sao?" Mặc Nghị Hàn thúc giục nói, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười giả tạo, ý muốn nói, cô dám từ chối thử xem.
Ngu Ái đành trả lời:" Tớ...!Tớ có việc phải về công ty trước, để tớ vào nói với mẹ."
Nhìn bóng dáng Ngu Ái đi vào bếp, Hàn Hão Vũ nhìn Mặc Nghị Hàn thêm vài lần.
Hắn cảm thấy thái độ của Ngu Ái đối với cấp trên này có chút kì quái.
Giống như sợ hãi, nhưng lại thuận theo.
—-------------piu—--piu—----------------------
Trên xe Mặc Nghị Hàn, ngoài mặt cô tỏ ra sợ hãi nhưng trong lòng lại đang cười to.
Mấy ngày nay không có gặp Mặc Nghị Hàn, vậy mà điểm hảo cảm vẫn một mực tăng lên.
Thật nghe lời, cô thích!.