Trên bàn làm việc, Mặc Nghị Hàn đang nghiêm túc xét duyệt bản thiết kế trò chơi mới nhất, bên cạnh còn có phương án dự phòng.
Đem cà phê đặt ở trên bàn, Ngu Ái liền chuẩn bị lui ra ngoài.
"Từ từ."
Anh ta cầm lấy cốc cà phê, đặt ở mũi nhẹ ngửi, mũi cao thẳng, ngũ quan tuấn lãng, góc cạnh rõ ràng, nhấp nháp cà phê khiến hầu kết lăn lộn, tây trang cao cấp được đặt riêng trên người cũng thể hiện sự tự phụ cao lãnh.
Nếu không mở miệng nói chuyện thì không nhìn ra là chó đội lốt người.
"Cô là người mới sao? Lâu như vậy một cốc cà phê cũng pha không xong?"
Ngu Ái đứng thẳng tắp, cúi đầu nhỏ giọng: " Xin lỗi, tôi vẫn luôn làm công tác hành chính, cà phê của ngài bình thường có chuyên gia pha chê, tôi là lần đầu tiên pha cho ngài."
Mặc Nghị Hàn nhíu mày: " Đến việc pha cà phê cũng không xong, còn mong cô tiếp đón được khách hàng quan trọng sao?"
" Từ hôm nay trở đi, công việc của cô chỉ là pha tốt một ly cà phê."
"Tôi." Ngu Ái vừa mở miệng, lại bị đánh gãy.
"Cô còn ở đó sững sờ làm gì? Còn không đi luyện? Hôm nay trước khi tan tầm thì phải mang tới một ly cà phê hợp ý tôi."
"Vâng, tổng tài." Ngu Ái cúi đầu, mang theo chút giận dữ đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa văn phòng, Ngu Ái liền nghe thấy 001 báo: [Chủ nhân, hảo cảm Mặc Nghị Hàn cộng 1]
A.
Quả nhiên là chó, bá tổng đều thích loại giọng này sao?
- -------- 200 years later---------
Trước khi tan tầm, Trần Minh nhớ tới Ngu ÁI cả ngày đều ở lỳ trong gian trà nước pha cà phê, không chịu được hỏi một câu: "Ông chủ, ngài bình thường không phải không thu nhận thư ký riêng sao? Ngu Ái dù sao cũng là nhân viên hành chính, cũng không liên quan đến việc làm thư ký."
Mặc Nghị Hàn lạnh lùng nói: "Ồ? Cậu muốn thay cô ấy cầu tình sao?"
Trần Minh lập tức lắc đầu: "Không dám không dám."
"A, họlà nhân viên của tập đoàn Mặc Thịnh, ai mà không phải là sinh viên tốt nghiệp trường danh giá.
Đến cà phê còn không pha nổi, nói ra không phải là làm người ta chết cười sao?"
Trần Minh nội tâm xấu hổ, cà phê ngài uống bình thường sao? Thư ký pha cà phê của ngài bình thường cũng là thầy pha cà phê đẳng cấp.
Ngu Ái có thể so được sao?
"Ngu Ái lúc trước muốn xin đổi vị trí, thư kí Uông cùng nhân sự bên kia đều đã đồng ý...."
Nhìn ông chủ nhà mình nhìn hắn lạnh lùng, Trần Minh yên lặng ngậm miệng.
Tâm tư ông chủ khó đoán, chỉ là đáng thương cho Ngu Ái.
Hắn còn thật hâm mộ cô, tốt nghiệp trường danh giá, lại chịu khó làm việc, không giống một ít người vì tốt nghiệp trường danh giá mà ăn nói không kiêng nể gì cả, cũng không biết cô ấy thế nào mà lại chọc phải vị Phật tổ mặt lạnh này.
Những người khác đều đã tan tầm, chỉ còn Mặc Nghị Hàn tăng ca, Ngu ái ở gian trà nước tập pha cà phê.
Ngu Ái pha cà phê một ngài, đã lãng phí mấy túi hạt cà phê.
Mặc Nghị Hàn ở gian trà nước thấy trên mặt bàn hạt cà phê bị lãng phí, khuôn mặt lãnh khốc run rẩy.
Đây chính là hạt cà phê do chính hắn từ nước ngoài vận chuyển từ đường hàng không về đây, lượng cà phê một tháng thế mà bị nữ nhân này làm hỏng sạch rồi?
"Cô như vậy liền lãng phí?"
"Ôi!" Nam âm đột nhiên cuất hiện khiến Ngu Ái khiếp sợ, tay run lên, cà phê mới được pha tốt cũng đổ ra tay.
"Nóng quá!" Nước mắt Ngu Ái cứ thế chảy ra.
Mặc Nghị Hàn bắt lấy tay cô cho vào nước lạnh, tay quả nhiên đã đỏ một vòng.
"Chân tay vụng về."
Ngu Ái nhận thấy được tư thế của Mặc Nghị Hàn, lập tức rút tay ra sau lui một bước.
"Cảm.
Cảm ơn tổng tài."
Mặc Nghị Hàn liếc cô một cái, Ngu Ái một bộ biểu tình yếu ớt làm hắn cười lạnh, lúc cho hắn một cái tát sao không thấy cô kính sợ thế?
" Cô có biết cô mới lãng phí bao nhiêu tiền không?"
Nhìn thấy Ngu Ái tỏ ra nghi hoặc, Mặc Nghị Hàn giải thích: " Cà phê hôm nay cô lãng phí, đủ để mua một cái nhà."
Ngu Ái vẻ mặt khiếp sợ: "Tôi.
Tôi.
Không phải ngài nói muốn tôi pha cà phê sao?"
"Tôi là muốn cô luyện, không phải muốn cô dùng hạt cà phê này luyện tập.
Đây là hạt cà phê phải đặt trước từ nước ngoài, mỗi năm chỉ được đặt một số lượng nhất định.
Vậy mà cô đem lượng cà phê một tháng làm hỏng hết, tôi uống cái gì đây?"
Ngu Ái biểu tình sợ hãi, nói: " Thật xin lỗi, tôi không biết, Á Á tỷ nói với tôi là ngài chỉ uống loại này."
"Vậy cô tính đền thế nào?"
Nữ nhân tròn to đôi mắt, vẻ mặt vô tôi, làm hắn nghĩ đến buổi tối mất ngày trước.
Mặc Nghị Hàn đem nữ nhân đè ở quầy bar, mùi hương nữ nhân lập tức gần ngay trước mặt, thân thể mềm mại, biểu tình kinh ngạc, môi đỏ khẽ nhếch, hắn nhìn đôi môi kiều diễn đỏ mọng, nội tâm ý động.
Kéo đầu nữ nhân qua, hôn lên cánh môi non mềm, đè liến đùa giỡn.
001: [ Đinh, hảo cảm Mặc Nghị Hàn cộng 5.]
Nữ nhân dưới thân dùng sức chống cự, căn bản đẩy không nổi liền chuyển sang đấm đánh, cũng không tạo ra nổi bất kì tác dụng gì.
Sau khi kết thúc nụ hôn, đầu lưỡi hắn ta li3m cánh môi dưới, biểu tình ái muội.
Ngu Ái đẩy mạnh hắn ra, quát: " Lưu manh! Phạm tội cưỡng gian! Mau cút đi!"
001: [Đinh, hảo cảm Mặc Nghị Hàn cộng 6.]
Người này không phải bi3n thái chứ? Chủ nhân mắng hắn còn tăng hảo cảm?
" Phạm tội cưỡng gian?" Mặc Nghị Hàn ngả ngớn cười nói: "Cô buổi tối hôm đó không phải cũng rất hưởng thụ sao?"
Ngu Ái gò má hồng nhuận, rõ ràng là bị những lời nói này làm cho xấu hổ, thanh âm cô run rẩy: " Ngày đó coi như chưa phát sinh chuyện gì.
Tôi.
Chúng ta đều đã quên, về sau, về sau đừng vượt qua giới hạn là được."
"Quá giới? Cô cho rằng cái gì mới được tính là quá giới?"
Ngu Ái ngửa đầu nhìn hắn: " Ngài là lão bản, tôi chỉ là nhân viên bình thường, chỉ thế mà thôi!"
Âm lượng cô nâng lên, giống như làm vật có thể cho mình dũng khí kháng cự lại sự trêu chọc của nam nhân.
"Ha." Mặc Nghị Hàn cười nhẹ một tiếng, chậm rãi tới gần Ngu Ái.
Ngu Ái lui ra phía sau, lưng dán vào cánh cửa gian trà nước.
Mặc Nghị Hàn ép sát, đôi tay chống lên cửa, cúi đầu nhìn cô: "Cô không biết cái gì gọi là văn phòng cấm kỵ sao?" Lông mày hắn cau lên, khoé miệng hơi câu, ngữ khí tà mị: "Tôi thích thế này."
"Anh!" Ngu Ái tỏ ra chán nản.
001: [Đinh.
Hảo cảm Mặc Nghị Hàn cộng 3.]
Ngu Ái nội tâm chửi rủa, không hổ là bá tổng, thích tình yêu cưỡng chế, thật bi3n thái.
"Tôi nói cho anh biết, đây là cưỡng gian! Phạm pháp!"
"Ồ?" Mặc Nghị Hàn hài hước nói: "Phạm pháp?"
"Vừa hay, tôi đã để lại chứng cứ, để mọi người đến xem bộ dáng d@m đãng của cô trên giường."
Ngu Ái trừng lớn đôi mắt: "Anh đê tiện! Thế mà lại dám chụp lén! Đây là phạm tội!"
"Sao có thể là chụp lén chứ? Bảo bối ~ Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt*, nhiều lắm thì yêu đương vụng trộm."
(*Lưỡng tình tương duyệt: Cả hai đều có tình cảm với nhau.)
Sợ Ngu Ái bị k1ch thích chưa đủ, Mặc Nghị Hàn tiếp tục nói: " T1nh dịch trong tình huống không tắm rửa, có thể tồn lưu trong 24h.
Không thể kiểm tra đo lường thì không thể lập án, em ngày hôm sau báo nguy luôn sao?"
Hay lắm, hắn ta thế mà lại....! Tra nam này hoàn toàn đánh đúng vào tính cách mềm yếu của nguyên chủ, tâm lý không dám báo cảnh sát, nên mới không biết xấu hổ đổi trắng thay đen.
Nếu không phải vì nhiệm vụ, anh ta có thể ở chỗ này kiêu ngạo sao? Nếu ngoài đời gặp phải loại người như này, trước đập cho một trận, sau trực tiếp lấy mẫu báo cảnh sát, làm người xấu tù mọt gông!
- ------------------------------------------------------
Nhớ thả sao cho tui nếu thích bộ này nhaa, cảm ơn nhìu lắm.