Chuyện Ngưng Lộ sợ nhất vẫn xảy ra.
Vào một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, Ngưng Lộ đang đi học thì trong lòng bỗng có chút sợ hãi, sau đó liền nhận được điện thoại của mẹ bảo cô lập tức đến bệnh viện. Ngưng Lộ nghe xong điện thoại chưa kịp xin phép giáo sư đã chạy ra khỏi phòng học lớn trước mấy trăm đôi mắt kinh ngạc, chặn lại một chiếc taxi rồi lao nhanh tới bệnh viện.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng. Mẹ khóc đến ngủ thiếp đi.
Ngưng Lộ thấy mẹ bình thường tài giỏi như vậy nhưng lại sợ hãi đến thế, cô không dám chảy nước mắt nữa. Ba thật là ngu, tại sao lại nhảy lầu chứ? Công ty không còn thì thôi? Tiền không có còn có thể kiếm lại, nhưng sinh mạng chỉ có một thôi! Ba, ba ngàn vạn không được có chuyện, Ngưng Lộ cúi đầu xuống tựa vào người mẹ.
Nhưng trong lòng làm sao cũng không bình tĩnh được. Người đàn ông gọi là Sở Mạnh đó thật sự muốn đối phó với công ty của ba sao? Tại sao không cho ba thêm chút thời gian? Nếu như mình nói với Sở Khương không biết có ích không? Nhưng cô không cách nào mở miệng với Sở Khương, bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, Ngưng Lộ biết Sở Khương căn bản không có hứng thú với công ty của gia đình, anh chỉ có hứng thú với nghiên cứu nếu như không phải vì cô, sau khi tốt nghiệp trung học anh căn bản sẽ không ở lại trong nước học đại học. Chuyện của mình đi tìm anh để anh nói giúp với Sở Mạnh không phải làm khó anh sao? Nhưng bản thân cô căn bản không dám đi gặp Sở Mạnh. Ông trời tại sao muốn đưa vấn đề nan giải này cho cô chứ?
Đèn phòng phẫu thuật sáng liên tục mười tiếng mới tắt, một bác sĩ mang khẩu trang không tới tuổi đi ra nói cho bọn họ biết: “Ca phẫu thuật đã thành công, bệnh nhân tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng còn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát thêm mấy ngày, không thể để cho bệnh nhân chịu kích động được.” Tống Tử Tự nhìn Ngưng Lộ cùng mẹ Quan đã không còn hơi sức nói chuyện ngồi trên ghế dựa, chẳng hề đồng tình với Quan Minh Quyền mới từ chỗ sống chết nhặt về cái mạng, cách làm hèn yếu này chỉ làm cho người nhà chịu tội theo thôi. Đối với những người toàn thân khỏe mạnh lại muốn đi tìm cái chết, bình thường anh không có đồng tình, có điều trách nhiệm cứu sống người của bác sĩ thì không thể miễn. Tống Tử Tự nói xong mặt không chút thay đổi bước đi.
Tuần này, Ngưng Lộ xin nghỉ học trên trường, ở bệnh viện cùng mẹ chăm sóc ba, sợ ông sau khi tỉnh lại lại chịu kích động mà nghĩ quẫn. Bọn họ là thay phiên tiếng, mệt chết đi được nhưng cũng không còn cách nào, tóc mẹ vốn đen huyền nay đã bắt đầu điểm trắng.
Về phía Sở Khương, cô chỉ nói với anh thân thể mẹ không thoải mái, mình phải ở bên mẹ. Trong điện thoại, Sở Khương rất lo lắng, mấy lần muốn tới thăm đều bị cô từ chối. Cô không biết, nếu Sở Khương biết chuyện ba nhảy lầu có liên quan đến nhà họ Sở của anh thì có về nhà làm ra chuyện gì không, đây là chuyện cô vẫn luôn sợ hãi. Bây giờ Sở Mạnh đã làm chủ nhà họ Sở, nếu như bởi vì chuyện riêng của mình mà khiến ba mẹ Sở lưu lại ấn tượng không tốt đối với cô thì đến lúc đó cô lấy mặt mũi nào mà vào nhà họ Sở chứ.
Ngưng Lộ luôn vì người khác mà suy nghĩ, cô không muốn mình làm liên lụy đến người khác.
Hôm nay, tinh thần Quang Minh Quyền tương đối khá, đã có thể dựa vào giường trò chuyện cùng con gái.
“Ba, ba có muốn nằm xuống một chút không?” Ngưng Lộ nhìn đồng hồ, ba đã ngồi dậy khoảng hai mươi phút rồi, cần nằm xuống nghỉ ngơi. Kể từ sau khi Quang Minh Quyền tỉnh lại, sợ ông sẽ nghĩ bậy. Ngưng Lộ và mẹ gạt ba nói là Sở Thành đã đồng ý cho công ty bọn họ thời gian để chỉnh sửa, cải cách, không thúc ép bọn họ nữa. Vì không để ba nghi ngờ, ban ngày đều là Ngưng Lộ ở đây, buổi tối Đàm Lệ Hoa mới đến.
“Ngưng Lộ, là ba vô dụng để cho con phải theo chịu khổ rồi.” Quan Minh Quyền đau lòng nhìn con gái rõ ràng đã gầy đi rất nhiều. Bản thân ông suốt ngày bận rộn chuyện công ty, không có nhiều thời gian quan tâm đứa con gái duy nhất này, cũng may lần này công ty rốt cục tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn này. Chờ sau khi xuất viện, ông sẽ quan tâm đến con gái nhiều hơn.
“Ba, ba cực khổ làm việc như vậy đều là muốn cho con và mẹ có cuộc sống tốt hơn, không phải sao?” Sau khi Ngưng Lộ nghe lời ba nói thì cười. Nếu như ba có thể nghĩ thoáng một chút là tốt rồi.
“Ngưng Lộ, từ nhỏ đến lớn ba chưa từng trò chuyện nhiều với con, về sau ba nhất định sẽ thường xuyên ở nhà.”
“Ba, chờ sau khi ba xuất viện về nhà, chúng ta có thể ngày ngày trò chuyện. Bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt theo lời dặn của bác sĩ biết không?” Ngưng Lộ thay ba đắp chăn.
Y tá ngoài cửa đi vào hỏi: “Cô Quan, có một vị tự xưng là luật sư của công ty ông Quan đến nói có chuyện tìm ông Quan.”
“Là luật sư Bạch sao?” Quan Minh Quyền đang muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sau khi nghe lại mở mắt ra, đã xảy ra chuyện gì? Vợ mình không phải đang ở công ty sao? Luật sư Bạch tại sao lại đến bệnh viện?
“Đúng vậy, vị tiên sinh đó nói ông ấy họ Bạch, có cần mời ông ấy vào không?” Y tá lễ độ hỏi. Đây là phòng bệnh cao cấp, không có sự đồng ý của bệnh nhân hoặc người nhà thì không thể tùy tiện vào thăm.
“Ba, con đi gặp luật sư Bạch. Mẹ nói hôm nay phải đi nhà xường mới ở khu Đông kiểm tra tình hình lắp ráp thiết bị.” Ngưng Lộ có chút hoảng loạn rất nhanh trấn định lại. Không thể để luật sư Bạch vào, vừa vào gặp sợ rằng sẽ nói ra tất cả, bây giờ ba không chịu nổi đả kích như vậy. Mẹ không phải ở bên ngoài sao, sao luật sư Bạch lại không gặp được đây?
“Tối hôm qua mẹ con không có nói sao?” Trong lòng Quan Minh Quyền còn đầy nghi ngờ.
“Ba, không có chuyện gì đâu. Ba nghỉ ngơi đi, con sẽ lập tức về. Cô y tá, làm phiền cô chăm sóc ba tôi một chút.” Quan Ngưng Lộ đi ra ngoài, ba còn tiếp tục hỏi nữa thì sẽ lộ ra chân tướng.
“Bác Bạch.” Ngưng Lộ đến khu tiếp khách của bệnh viện, luật sư Bạch đã chờ rất lâu.
“Ngưng Lộ, đã lâu không gặp. Mẹ cháu đâu?” Luật sư Bạch làm cố vấn luật ở công ty của nhà họ Quan đã vài chục năm rồi, có thể nói là nhìn Ngưng Lộ lớn lên.
“Có thể mẹ đã đi xuống dưới lầu. Bác Bạch đến là vì chuyện của công ty phải không?” Sau khi xảy ra chuyện trọng đại như vậy, Ngưng Lộ lập tức chín chắn lên không ít.
“Ngưng Lộ, bác vẫn là chờ mẹ cháu trở lại rồi hãy nói!” Luật sư Bạch không muốn đem những chuyện lộn xộn ở công ty nói cho một cô gái cái gì cũng không hiểu nghe, chỉ làm cho cô lo lắng vô ích mà thôi.
“Bác Bạch, hiện tại ba cháu không thể chịu nổi đả kích, hơn nữa mẹ cũng sắp mệt chết rồi. Bác nói với cháu được không? Cháu là con gái của bọn họ, muốn vì bọn họ chia sẻ một chút.”
“Ngưng Lộ,” Luật sư Bạch nghe được cô hiểu chuyện như vậy cảm thấy nhẹ nhõm không ít. “Là như vậy. Bởi vì công ty chúng ta không có trình lên phương án chỉnh sửa theo đúng yêu cầu của Sở Thành cho nên bây giờ Sở Thành đã ngưng toàn bộ đơn hàng của chúng ta. Mấy ngày nay phân xưởng đã ngừng sản xuất, công nhân bỏ đi rất nhiều, hiện tại không còn bao nhiêu người. Trong kho, hàng tồn kho còn một đống lớn không thể xuất, tiền lại không thu hồi được, cậu cháu lại đem công ty thế chấp cho ngân hàng, bây giờ ngân hàng biết tình trạng công ty chúng ta thì hối chúng ta trả các khoản vay; nếu như không trả các khoản vay, tòa án sẽ đến niêm phong phân xưởng.” Luật sư Bạch nặng nề nói.
“Tại sao lại như vậy?” Nghe được lời luật sư Bạch nói trong lòng Ngưng Lộ chấn động. Cô cho là phân xưởng của ba chỉ là tạm thời ngừng sản xuất mà thôi đến lúc vấn đề được xử lý tốt có thể tiếp tục hoạt động. Là cô ngây thơ quá rồi! Căn bản không hiểu rõ tình trạng công ty, tình trạng bây giờ bết bát như vậy càng không thể nào cho ba biết, nhưng nói với mẹ thì có ích gì đây? Cô nên làm sao bây giờ?
“Bác Bạch còn biện pháp nào có thể xoay chuyển không?” Trong lời nói của Ngưng Lộ không còn ôm hy vọng quá lớn.
“Biện pháp duy nhất chính là khiến Sở Thành khôi phục lại đơn đặt hàng, hàng của chúng ta có thể xuất ra như vậy mới có một số vốn lưu động có thể trả lại cho ngân hàng. Tòa án cũng không đến niêm phong nữa. Nhưng bây giờ phía Sở Thành đã đổi người quản lý, hơn nữa thái độ rất kiên quyết. Căn bản một chút đường sống thương lượng cũng không có.” Luật sư Bạch lắc đầu thở dài, tổng giám đốc mới nhậm chức của nhà họ Sở quả thật đối với nhà máy yêu cầu vô cùng hà khắc, đổi lại bình thường, công ty vẫn có thể lấy ra tiền để chỉnh đốn, cải cách, chẳng qua là hiện tại nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, khó khăn quá!
Bác Bạch nói người quản lý mới không phải là Sở Mạnh - anh hai của Sở Khương sao? Người đàn ông đó chỉ cần nghe tên cũng đã sợ hãi rồi? Nhưng biện pháp duy nhất bây giờ là phải đi gặp anh một lần, hy vọng anh ta sẽ cho công ty ba một con đường sống. Nhưng anh ta sẽ chịu gặp cô sao? Cô phải dùng lý do gì để thuyết phục anh ta? Người đàn ông cường thế như vậy cô làm sao dám cùng anh ta nói điều kiện. Nhưng cô không đi thử một lần thì ba mẹ phải làm sao bây giờ? Nếu để cho bọn họ nghe được chuyện như vậy, đừng nói là ba, có lẽ mẹ cũng sẽ không chịu nổi?
Trong lòng Ngưng Lộ cực kỳ rối loạn. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hay là tìm Sở Khương để anh ấy nói chuyện với anh hai anh ấy? Cô không dám. “Bỏ đi con gái, không cần nghĩ quá nhiều. bác vẫn là nói với mẹ cháu, tự mình bảo trọng. Chăm sóc ba cho tốt.” Luật sư Bạch không đành lòng nhìn vẻ mặt khổ não của cô bé. Đứng dậy muốn đi.
“Chờ một chút, bác Bạch.” Ngưng Lộ đứng lên.
“Làm sao vậy Ngưng Lộ?” Luật sư Bạch dừng lại trên mặt là nụ cười từ ái.
“Xin bác trước đừng nói với ba mẹ cháu. Cháu đi tìm Sở Thành nói chuyện. Được không?” Trên gương mặt trẻ trung của Ngưng Lộ có kiên định chưa từng có. Bất kể như thế nào, vì ba mẹ, cô có sợ hãi cỡ nào cũng phải tìm người đó nói chuyện, hy vọng anh ta có thể bỏ qua cho nhà máy của bọn họ. Về phần phải nói như thế nào, gặp người rồi hãy nói. Nhưng anh ta sẽ chịu gặp cô sao?
“Ngưng Lộ, cháu đi? Có được không?” Luật sư Bạch không thể tin những gì mình nghe được. Nhưng bây giờ chỉ còn cách ngựa chết cứu thành ngựa sống thôi.
“Bác Bạch cháu có thể. Ba mẹ cháu bên này xin nhờ bác rồi.”