Nếu nói đến tiệc gia đình, chỉ là một đống người thân, bạn bè tốt ở chung một chỗ, cùng nhau ăn uống tiệc tùng thuận tiện liên lạc, gặp gỡ bồi đắp tình cảm. Bởi vì đều là người quen biết tới, cho nên mọi người có thể thoải mái chơi đùa.
Nhà họ Sở rộng rãi, mặc dù hôm nay chỉ là gia đình tụ họp mà thôi, nhưng mà phòng khách lại bố trí theo tiêu chuẩn tiệc rượu cao cấp nhất. Hội trường phòng khách mời công ty chuyên nghiệp tới bố trí, chọn hình thức tiệc đứng truyền thống, cung cấp các loại rượu cao cấp nhất, khách có thể tự phục vụ thức ăn trên bàn được bố trí trong phòng khách.
Vào nửa đêm, nhà họ Sở đèn đuốc sáng rực, các khách mời bắt đầu tới, nhân viên tiếp tân dẫn khách tiến vào đại sảnh.
"Khách đều đến đủ, em vẫn còn ở đây tìm cái gì?" Sở Vân Thiên đẩy cửa phòng ngủ chính ra, nhìn vợ mình thậm chí ngay cả quần áo cũng không thay, chỉ ngồi ngẩn người ở trước bàn trang điểm.
"Em không muốn đi xuống." Mộ Bội Văn liếc mắt Sở Vân Thiên một cái sau lại xoay người lại. Bà thật là không hiểu, tại sao ông muốn cử hành cái tiệc này? Ở trong hôn lễ, mọi người không phải là đều thấy Sở gia Đại thiếu phu nhân rồi sao? Có cần thiết đặc biệt long trọng giới thiệu cho mọi người trong gia tộc biết nữa không? Biết thì có ích gì? Đứa con gái Quan Ngưng Lộ kia căn bản không thể làm tốt vị trí đứng đầu, lo liệu mọi việc trong nhà họ Sở. Trước bỏ qua một bên những thứ khác, chỉ riêng việc rất ít tham gia các tiệc xã giao, điều này không cách nào đảm đương được.
"Tối nay em là nữ chủ nhân, nói cái gì vậy? Em không đi xuống, ai tới chào hỏi quan khách?" Sở Vân Thiên tức giận ngồi ở trên giường. Cũng không biết tối nay bà phát bệnh thần kinh gì.
"Để cho con dâu ông làm đi! Dù sao nó hiện tại cũng là Sở gia Đại thiếu phu nhân mà, tương lai nắm quyền hành bà chủ nhà họ Sở." Mộ Bội Văn cầm son lên, tỉ mỉ tô dọc môi.
"Hôm nay bữa tiệc này chính là đặc biệt vì nó mà tổ chức, nó làm cái gì mà bà chủ nhà họ Sở? Hơn nữa em cũng không phải là không biết, con nó làm sao có thể làm được?" Sở Vân Thiên đối với đứa con dâu ít nói hiền lành đó có một loại cảm giác rất quen thuộc, loại cảm giác để cho ông mỗi lần nghĩ tới cũng sẽ có một loại chua xót cùng ảo não trong lòng.
"Nếu sớm biết nó là người phụ nữ như vậy, anh đáng lẽ không nên đồng ý cho Sở Mạnh và nó kết hôn? Hừ, để em xem nó có thể ở vị trí này bao lâu." Trong giọng điệu Mộ Bội Văn không chỉ có chanh chua mà còn đầy bất mãn.
"Đó là chuyện giữa con dâu và Sở Mạnh, bây giờ em vẫn còn truy cứu là có ý gì? Chỉ cần con trai thích là được." Đúng vậy, chỉ cần Sở Mạnh thích là được! Bọn họ quản nhiều như vậy được sao? Có lẽ không phải là không quản được, mà là ông không muốn quản!
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuânDdlqd
"Con trai thích là được? Sở Vân Thiên, không phải là ông bị đãng trí chứ? Con trai út của ông cũng thích cô ta, tại sao ông không giúp con một chút? Huống hồ cô ta chính là muốn ở chung một chỗ với con trai thứ hai của ông. Kết quả sao đây? Có lúc em hoài nghi, tại sao anh lại thiên vị như vậy, chẳng lẽ chỉ có mình Sở Mạnh là con trai anh sao?" Mộ Bội Văn ném son môi trong tay xuống, trong gương mặt đã có chút biến hình. Đúng vậy, mỗi lần nghĩ đến chuyện này sẽ khiến cho bà tức giận.
"Cả hai đều là con anh." Sở Vân Thiên đứng lên, sắc mặt rất không tốt. Đúng vậy, cả hai đều là con trai ông, nhưng không phải là của bà. Điều bí mật này vẫn ẩn dấu mấy chục năm nay, ông không thể để cho bà biết. Nhưng mà chắc chắn sẽ bị tiết lộ, ông ngàn vạn lần không nghĩ tới là con trai lớn lại biết. Đúng vậy, ông thật có lỗi với Tiêu Tĩnh Vân, nhưng chuyện ở đời thì bất đắc dĩ. Cho nên, ông vẫn có áy náy đối với con lớn, bất kể con làm chuyện gì ông cũng sẽ không phản đối. Ông chỉ hi vọng con trai không nên hận ông.
"Nếu cả hai đều là con trai anh, vậy sao anh đối với hai người con trai của mình thái độ lại chênh lệch nhiều như vậy?" Mộ Bội Văn không vừa lòng chính là điểm này.
"Em. . . . . . Anh không muốn nói với em!" Sở Vân Thiên quay lưng lại không muốn nói thêm đi xuống.
"Là không có lời nào để nói sao?" Mộ Bội Văn đi tới phía sau ông, hai tay khoanh trước ngực cười lạnh lùng nói. Đúng vậy, ở trước mặt người khác bọn họ là một đôi vợ chồng ân ái nhưng đây thì sao? Quan hệ của bọn họ lúc tốt lúc xấu, chẳng qua là không biểu hiện ra trước mặt mọi người thôi.
"Mộ Bội Văn. . . . . ." Sở Vân Thiên xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt bà.
"Không cần kêu lớn tiếng như vậy, em nghe được."
Mắt thấy một cuộc chiến tranh sẽ bộc phát, tiếng gõ cửa của quản gia ngoài cửa kịp thời hóa giải: "Ông chủ, bà chủ, cô Đường tới rồi."
"Linh Chi tới?" Vừa nghe cái tên nàng dâu ưng ý nhất trong cảm nhận của bà - Đường Linh Chi tới, trên mặt Mộ Bội Văn lập tức cười: "Các người xuống trước đi, tôi lập tức đến ngay."
"Em mời người họ Đường?" Nhìn vợ mình nghe Đường Linh Chi tới lập tức biến sắc mặt, Sở Vân Thiên nhíu mày. Vốn là kế hoạch là rất tốt, muốn cho Sở Mạnh tiếp nhận Sở Thành rồi đám hỏi với Đường gia Đại Tiểu Thư, ai biết người tính không bằng trời tính! Đáng tiếc đối tượng tốt như vậy, nhưng mà nếu người đã tới, thì phải tiếp đãi tốt mới đúng. Dù sao sau còn có thể hợp tác.
"Đúng!" Mộ Bội Văn vội vàng lấy lễ phục ra, bà chỉ là muốn xem thử thái độ nên gửi thư cho Đường Linh Chi mà thôi, không nghĩ tới cô ta thật tới, điều này làm cho bà mừng rỡ không thôi. Nếu cô ta đồng ý, vậy có phải thể hiện cô còn có tình cảm với Sở Mạnh hay không? Sở Mạnh mặc dù đã kết hôn, nhưng mà kết hôn mà thôi, có là cái gì đâu! Nếu quả như thật có lòng, chắc chắn sẽ có biện pháp!
d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ô[email protected]ửQuânDdlqd
"Chị, làm gì nhất định em phải cùng chị tới?" Sau khi dừng xe trước sân nhà họ Sở, Đường Tĩnh Đằng không nhịn được oán trách trong lòng. Anh từ trước đến giờ không thích tham gia tụ hội như vậy, cùng lắm là một đám người có lợi ích liên quan lấy danh nghĩa tiệc tùng gặp gỡ nhau, lấy được nhiều ích lợi hơn thôi. Nhưng mà, hôm nay sau khi về đến nhà, người chị của anh cũng không chịu nhìn anh, phản đối muốn theo cô cùng đi, còn nói chẳng qua là tư nhân gặp mặt mà thôi, vậy thì thế nào? Cuộc sống kiểu như thế không thích hợp với anh lắm.
"Cũng đã đến rồi, không nên hỏi nhiều như vậy. Khó có dịp cùng chị tham dự, lát nữa em muốn làm cái gì thì làm." Đường Linh Chi tối nay mặc một bộ lễ phục hở vai màu tím nhạt, thiết kế thắt lưng cao làm tôn đường en thon thả, cho thấy dáng người hoàn mỹ của cô, cảm giác có chút thần bí tràn ngập trong không khí, lộ rõ khí chất cao quý, tao nhã của người phụ nữ. Mái tóc dài được vấn đơn giản, chỉ chừa lại hai bên tóc mai, lộ ra cái cổ trắng ngần như thiên nga.
"Đi thôi!" Tối nay, Đường Tĩnh Đằng hiếm khi mặc Âu phục vào, toàn thân tản ra khí chất học giả nho nhã. Chỉ mong theo lời chị mình nói, chỉ đơn giản là tư nhân gặp mặt mà thôi.
"Như vậy mới ngoan!" Đường Linh Chi vuốt nhẹ mặt em trai, haha, da thật mượt! Cô tới đương nhiên là có mục đích rồi, nhưng mà làm sao có thể nói với em trai chứ!
Người đàn ông nho nhã cùng người phụ nữ tràn đầy khí chất cao quý cùng nhau đi vào đã làm náo nhiệt phòng khách buổi tiệc rượu. Dưới sự hướng dẫn của tiếp tân, Đường Tĩnh Đằng không thích náo nhiệt đi tới phòng nghỉ an nhàn đọc tạp chí.