Ở khu nhà cao cấp quảng trường Eaton, căn nhà hai tầng diện tích hai trăm bình nơi vợ chồng Sở thị cùng hai bảo bối ở. Sở Mạnh còn có biệt thự tư nhân to như vườn hoa Luân Đôn, bởi vì Ngưng Lộ cảm thấy biệt thự lớn đến mức dọa người, không thích. Chọn căn nhà nhỏ ở. Người một nhà có thể thân thiết hơn.
Mỗi ngày, sau khi hai tiểu bảo bối Sở gia đi học, Ngưng Lộ thích yên tĩnh sẽ tự mình dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, sau đó ở phòng sách đọc sách, ngủ một giấc đến chiều, buổi chiều dậy sẽ đi dạo dưới lầu, tiện thể đón hai tiểu bảo bối tan học, có lúc Sở Mạnh sẽ về sớm, bọn họ cùng nhau đến siêu thị mua nhu yếu phẩm hằng ngày hoặc đi ra ngoài.
Năm nay Sở Trí Tu tuổi, anh tuấn lại đáng yêu, đứng giữa mấy đứa nhỏ châu Âu tóc vàng mắt xanh, cậu bé là trung tâm của sự chú ý, đặc biệt là sự yêu thích của các bạn học nữ, mỗi ngày sau giờ tan giờ có nhiều bạn nữ muốn đi cùng cậu. Chỉ là mỗi lần Sở Trí Tu lạnh lùng đều cự tuyệt những bạn nữ kia đến gần, bởi vì cậu phải đợi em gái Sở Dao Nguyệt cùng nhau về nhà.
Sở Dao Nguyệt tuổi rất xinh đẹp lại đáng yêu, càng lớn càng giống mẹ, khiến cho người đàn ông yêu vợ như mạng đó yêu con gái, đau con gái vô cùng, xin gì được nấy, hận không thể đêm toàn bộ mọi thứ cho cô bé chỉ vì một nụ cười mỉm của cô.
Cuộc sống như thế êm ả mà bình thản, chỉ ngoại trừ. . . . . .
"Mẹ, mẹ. . . . . ."
Giọng nói nhõng nhẽo phá vỡ suy nghĩ Ngưng Lộ, vừa nhấc mắt lên, cô bé mặc áo lông thật dày đi vào trong phòng ấm áp cũng không vội cởi áo khoác, thẳng tắp nhào vào trong ngực mẹ đang ngồi bên cửa sổ.
Ngưng Lộ ôm thân thể tiểu công chúa thơm tho, mềm mại, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của cô bé, nhiệt độ ấm áp khiến cô yên tâm thu tay lại: "Bảo bối, sao vậy?"
Cô đã chuẩn bị xong các nguyên liệu cho bữa tối, đi đến bên cửa sổ ngồi, bởi vì mấy ngày nay Sở Mạnh đến Oxford, buổi trưa gọi điện thoại về nói có thể tối anh sẽ về.
Mỗi lần anh không ở nhà, cô sẽ cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, mỗi ngày một mình ngủ trên giường lớn, cả trái tim đều trống rỗng.
"Anh hai lại ăn hiếp con!" Sở Dao Nguyệt chu cái miệng nhỏ tố cáo, giọng nói nũng nịu mà trong veo, cong đôi môi hồng phấn mũm mỉm lên, giống như thạch hoa quả trong suốt vậy.
"Hừ! Con nào có." Sau đó Sở Trí Tu đi vào lạnh lùng hừ một tiếng, để cặp sách hai người xuống. Làm anh hai như cậu luôn biết tự lo cho bản thân, trừ em gái chỉ biết làm nũng đó, căn bản chuyện của mình đều tự mình xử lý tốt: đi học, tan học, cậu đều chờ em gái, không cần tài xế đưa đón.
"Được rồi, không được cãi nhau. Con là anh trai, có chuyện phải nhường em gái." Ngưng Lộ buông thân thể mềm mại của tiểu công chúa ra, đứng dậy đến phòng bếp hâm nóng sữa tươi, rót một người một ly.
"Mẹ, thật là ấm!" Sở Dao Nguyệt đang cầm cái ly, cười đến híp mắt, cúi đầu uống từng ngụm một.
"Mẹ, có thể không cần mỗi ngày đều là sữa tươi không?" Mặc dù Sở Trí Tu cau mày, nhưng vẫn miệng to uống cạn.
"Em thích uống sữa tươi." Sở Dao Nguyệt bĩu môi, vẫn còn giận anh hai.
Ngưng Lộ cười nhìn hai tiểu bảo bối của bọn họ, trong lòng đều là hạnh phúc.
Sở Dao Nguyệt uống sữa xong, còn không có quên thiệt thòi đã chịu lúc trước, vội vàng tiếp tục: "Mẹ, mẹ mắng anh hai đi. Anh ấy hư nhất!"
"Nguyệt Nhi, không thể nói anh hai như vậy, hử?" Đưa tay sửa lại tóc bị gió thổi loạn của tiểu công chúa, nhìn cô bé ngoan ngoãn gật đầu rồi mới hỏi: "Sở Trí Tu, hôm nay sao vậy?"
"Không có." Có cũng không thể nói. Sở Trí Tu trừng em gái ngu ngốc chỉ biết nũng nịu đó không nói lời nào, trực tiếp từ trong cặp lấy ra máy tính bảng bảo bối của cậu, đặt lên bàn nghiêm túc xem.
"Được rồi, anh hai không có nói, Nguyệt Nhi nói cho mẹ đi." Ngưng Lộ ôm con gái vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi. Đối với con trai phách lối, cô thật sự là không có biện pháp, chỉ có ba nó mới kiềm chế được.
"Hôm nay tan học, anh hai lấy tiền con muốn mua búp bê quá giang xe." Chu cái miệng nhỏ, tiểu công chúa bắt đầu tố cáo. Vốn là anh hai đồng ý sau khi tan học dẫn cô đi mua búp bê mới ra trên thị trường, nhưng lúc đi được một nửa, anh hai dám nói quên mang tiền, muốn lấy tiền của cô quá giang xe về nhà.
Cô không tin đâu, buổi sáng cô có thấy anh hai để tiền trong cặp sách. Anh hai thích nhất là lừa cô mà.
"Sở Dao Nguyệt, anh không phải đã nói đó là mượn sao?" Mắt trợn trắng, Sở Trí Tu muốn nổi điên lên. Cái đứa em gái kia sao nói mãi cũng không hiểu vậy? Toàn bộ tiền của cậu đều mua cổ phiếu rồi, còn dư lại một chút cũng không đủ quá giang xe, hỏi mượn một chút thì sao chứ? Cái đồ búp bê rách nát đó cậu có thể mua cho cô một trăm con. Ai, không thèm tính nữa.
"Sở Trí Tu, tiền của con đâu? Có phải lại đi mua cổ phiếu rồi không?" Ngưng Lộ buông tiểu công chúa ra, lớn tiếng đi tới.
Muốn trách thì trách Sở Mạnh á, cái gì không dạy nó, còn nhỏ tuổi lại đi dạy buôn bán. Kết quả tốt lắm, trời sinh Sở Trí Tu nhạy cảm với mấy con số, từ đó si mê trò chơi trí mạng này, mỗi ngày tan học thì chuyện đầu tiên chính là đến phòng sách thảo luận giá thị trường chứng khoán với ba mình.
"Mẹ, ba nói rồi, con có thể tự mình làm chủ." Cậu biết mẹ vẫn không tán thành chuyện cậu còn nhỏ như vậy đã chơi cổ phiếu, nhưng ba nói rồi, đó là chuyện của cậu! Tại sao bây giờ bọn họ còn không thỏa thuận được vậy?
"Ba để cho con tự mình làm chủ chứ không cho con xúi giục người khác cùng mua." Ba mẹ con nói chuyện tiền bạc, không chú ý tới Sở Mạnh mở cửa đi vào.
Ai biết vừa vào cửa nhà đã nghe đến bọn họ đang thảo luận chuyện mua cổ phiếu. Ban đầu lúc dạy nó anh đã tính cẩn thận rồi, tự mình làm chuyện, tự mình gánh chịu; mặc dù con trai vô cùng thiên phú, chỉ dạy qua mấy lần, nó đã biết cách chơi, khiến cho anh vô cùng kiêu ngạo; có điều, bà xã bảo bối của anh lại không vui vẻ như vậy. Cho là anh để cho con tiếp xúc mấy trò chơi tiền bạc quá sớm, không tốt với sự phát triển của con, cho đây không phải là chuyện mấy đứa nhỏ tuổi này nên làm.
Mà anh cũng không tham dự nhiều, nhưng hôm nay, giáo viên chủ nhiệm của nó gọi điện thoại tố cáo với anh, con anh không những mua cổ phiếu mà còn rủ rê bạn học mua chung! Điều này làm anh cảm thấy bắt đầu vấn đề nghiêm trọng. Cho nên mới đem chuyện lúc chiều giao cho A Chính rồi về trước.
Cởi giày xong, Sở Mạnh thuận tay cởi áo khoác trên người ra.
"Ba. . . . . ." Tiểu công chúa thấy ba về. Thân mình nho nhỏ chạy qua phòng khách rộng rãi, dùng hết sức mình, trực tiếp lao vào trong ngực Sở Mạnh.
"Nguyệt Nhi có nhớ ba không?" Thả cặp công văn trong tay ra, Sở Mạnh ôm lấy tiểu công chúa.
"Nhớ." Đôi môi giơ lên, ngọt ngào cười với anh, hai lúm đồng tiền thật sâu bên khóe miệng, mùi vị ngây thơ lao thẳng tới anh.
Tiểu công chúa ở trên mặt anh tặng những cái hôn thật kêu.
"Ông xã, sao anh về sớm vậy?" Thấy chồng về, một người phụ nữ quên mất đang nói chuyện của con, sải bước tới ôm lấy anh. Rất nhớ anh, cô cho là anh sẽ về trễ.
"Không muốn anh về sớm chút sao?" Một tay tiếp tục ôm tiểu công chúa, một tay ôm hoàng hậu của anh, chuyện hạnh phúc nhất trên đời chẳng qua cũng như thế thôi.
"Nhớ." Hai mẹ con trăm miệng một lời nói.
Bọn họ giống như vài năm không gặp, khiến bạn nhỏ Sở Trí Tu nhìn không quen. Hình tượng người ba “anh mình thần võ” khi về tới nhà đã hoàn toàn sụp đổ.
Không bằng, thừa dịp bọn họ không chú ý, cậu đi đến lầu? Ba về sớm như vậy nhất định có liên quan tới cậu, thay vì ở đây bị giáo huấn không bằng đi lên lầu?
Chột dạ khiến Sở Trí Tu quên mất chuyện ngày hôm qua nói với ba muốn mua model xe số lượng có hạn mới nhất thế giới, nhẹ nhàng ôm máy tính bảng trong ngực, từ từ đi tới cầu thang.
"Sở Trí Tu, con đứng lại đó cho ba." Cho anh là đứa ngốc sao?
"Ba, con đi lên trước làm bài tập." Thảm, bị bắt rồi! Ba, ba không thể xem như không nghe thấy, không nhìn thấy sao?
"Ngày mai trả lại tiền của các bạn học trong lớp. Về sau không cho lấy tiền bạn học mua nữa, có nghe hay không?" Sở Mạnh chịu đủ rồi, vốn là chỉ muốn nó chơi chút thôi, thế nhưng nó lại chơi lớn như vậy. Cũng không biết mình dạy sai rồi không?
"Sở Trí Tu, con thật là quá đáng. Dám góp vốn trái phép. . . . . ." Ngưng Lộ nghe được ông xã nói như vậy, giận đến muốn quay cái mông nó qua đánh một trận như hồi nhỏ. Trời ạ, con trai của cô tại sao có thể như vậy?
"Con biết rồi ba." Cúi đầu nhỏ giọng nói. Thái độ đủ nghiêm chỉnh rồi chứ? Thật quá đáng, ba chưa bao giờ sẽ hung hăng với mẹ và em gái, cho dù họ làm sai việc gì cũng vậy. Đáng thương cho trẻ vị thành niên như cậu!
Trả thì trả, vậy cậu sẽ dùng tiền tiêu vặt của mình mua. Hừ!
"Ba, hôm nay anh. . . . . ." Tiểu công chúa lại bắt đầu kể tội anh hai mình với ba.
"Ông xã, hôm nay anh nấu cơm." Hoàng hậu cũng bắt đầu ra lệnh. Anh không ở nhà mấy ngày, cô khổ cực nấu cái gì cũng khiến đôi trai gái này chê hết.
"Thật là chịu đủ mọi người rồi. Ngớ ngẩn như nhau!"
Sở Trí Tu cho là giọng mình nói đủ nhỏ rồi, nhưng lỗ tai ba cậu sao lại không lợi hại chứ?
"Sở Trí Tu, ngày hôm qua cái mẫu xe ba đồng ý mua cho con không thể mua cho con được." Dám nói ba nó ngớ ngẩn sao?
"Tại sao?" Mặt Sở Trí Tu lập tức biến sắc. Trời ạ, nhưng hôm nay cậu ở trước mặt bạn học khoe khoang cậu nhất định có thể mua được.
"Bởi vì, ba đồng ý cho Ngũ Nhuệ Tường rồi. Tháng sau chính là sinh nhật của nó, chẳng lẽ con hẹp hòi như vậy sao?"
"Ba, ba nói lời không giữ lời." Khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng, sao ba có thể nuốt lời chứ? Cậu có làm gì sai sao?
Sở Trí Tu tức giận mà uất ức tới cực điểm, nắm chặt tay lại, sau đó tức giận chạy rầm rầm lên lầu.
"Ha ha. . . . . ." Một người phụ nữ rất không có lương tâm cười to lên. Trời ạ, con trai bảo bối đáng thương của cô làm sao có thể đấu lại ba nó chứ?
"Ba, anh hai sao vậy? Hình như muốn khóc?" Sở Dao Nguyệt ôm cổ ba hỏi. Mặc dù anh hai luôn thích ăn hiếp cô, nhưng mà nhìn thấy anh hai buồn, cô cũng không vui.
"Bảo bối, không sao đâu. Đợi lát nữa thì ổn."