CHương 2343: “Wow, anh Thù của chúng ta đẹp trai như vậy mà lại còn có thêm một cô em gái. Hơn nữa, anh Thù của chúng ta đẹp trai như vậy, có phải em gái cậu ấy cũng sẽ xinh đẹp y hệt như thế không nhỉ?” “Chắc chắn phải xinh đẹp, gen của dòng họ nhà họ sao có thể gặp vấn đề mà xấu xí được chứ?” “Có chút mong đợi rồi đó, cô ấy xinh đẹp à… Trường của chúng ta vốn dĩ đều là sói đói thì nhiều mà thịt non lại chẳng được mấy” iến đi, làm ơn đừng bày ra bộ mặt đáng khinh như vậy ở trước mặt anh Thù, nếu không anh Thù có thể nhấc một chân lên đá chết cậu đó.” Sau khi Đường Viên Viên bước vào, ánh mắt của hai cậu bạn sáng rực lên chứa đầy vẻ kinh ngạc cảm thán. Mẹ ơi, một cô bé trắng trẻo đáng yêu! Tuy không xinh đẹp như trong tưởng tượng, hoặc là dáng người mảnh khảnh gầy gò gì đó nhưng thật sự rất trắng, gương mặt đỏ ứng, đôi mắt sáng trong như chứa cả một con suối nhỏ bên trong, cằm còn hơi nhọn, vừa nhìn đã biết chính là một cô ấy vô cùng đáng yêu mà. “Trời đất, đây là em gái của anh Thù à? Sao gen không giống nhau chút nào thế, đáng yêu quá đi!” “Mẹ ơi, tôi tuyên bố tôi đơn phương yêu thầm em ấy. Thật ra con gái không nhất định là phải gây mới xinh đẹp, bụ bẫm đáng yêu như vậy cũng có thể khiến người khác chết mê chết mệt đói” Sau khi cô ấy bước vào trong phòng, hai cậu bạn cùng phòng lập tức đứng lên chào hỏi Đường Viên Viên. “Ôi trời, xin chào em gái” Đường Viên Viên có chút ngây ngẩn lại hơi thẹn thùng: “Em chào các anh.” Uất Trì Diệc Thù quét mắt về phía hai cậu bạn đang sáng rực mắt kia, trong lòng xuất hiện cảm giác không vui, theo bản năng kéo Đường Viên Viên tới chỗ giường của mình: “Ngồi nghỉ ở đây một lát đi, em muốn uống gì nào?” “Hả? Em uống nước sôi để nguội là được rồi” “Nóng như vậy mà em chỉ uống nước sôi để nguội thôi à?” “Vâng ạ” “Trong phòng ký túc của bọn anh không có nước lạnh, em gái muốn uống chút nước trái cây không, hay là Coca, hoặc là trà sữa nhé? Các anh có thể chạy xuống tầng dưới mua giúp em” Các ban cùng phòng của anh nhiêt tình khiến Đường Viên Viên có chút không chống đỡ được, nở nụ cười xấu hổ không biết nên trả lời họ như thế nào. Chung Sở Phong lập tức phất tay qua phía họ: “Hai người các cậu lập tức biến cho tôi, có thể rụt rè một chút được không vậy, ngộ nhỡ dọa em ấy sợ thì phải làm sao bây giờ?” “Khụ khụ, không phải chúng tôi đang hỏi ý kiến em ấy hay sao, em gái à, bọn anh không có ý gì khác đâu, em đừng sợ” Nhưng mà họ càng nói thì Đường Viên Viên càng thêm ngượng ngùng, ngay cả tai cũng nhanh chóng đỏ ửng. Uất Trì Diệc Thù quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên mặt bọn họ. “Nhàn rỗi quá rồi à?” Biểu cảm của hai người còn lại lập tức ngượng ngùng đáp: “Chúng tôi đi đọc sách được chưa.” Sau đó lập tức quay lại bàn học, làm bộ làm tịch mở sách mở vở ra xem, kết quả hai mắt vẫn không tự giác mà nhìn trộm về phía Đường Viên Viên ở bên này. “Em vừa nghe rõ rồi chứ, có muốn uống trà sữa không để anh bảo họ xuống tầng dưới mua giúp em” “Không cần mà, thật sự không cần, anh ơi, em uống nước sôi để nguội là được rồi. Sau khi cô bắt đầu giảm béo thì không uống trà sữa nữa, trước kia cô rất thích uống nhưng mà sau này đã kiểm tra lượng đường trong trà sữa một chút, vậy mà lượng calo còn cao hơn nhiều so với việc cô ăn một bát cơm gặm đùi gà uống Coca, cho nên sau này cô căn bản không chạm vào nữa. Hơn nữa uống nước sôi để nguội cũng vô cùng tốt cho da, cho nên sau khi Đường Viên viên giảm béo thì ngay cả thực đơn ăn uống cũng trở nên lành mạnh hơn nhiều. Uất Trì Diệc Thù cũng không miễn cưỡng cô: “Được rồi, vậy thì nước sôi để nguội nhé, nhưng mà vừa đun xong phải đợi nguội mới uống được, em cứ ngồi nghỉ một lát đi, nếu mệt quá thì nằm xuống ngủ một lúc cũng được”
Chương 2344: Đường Viên Viên quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giường cô đang ngồi, không giống ba chiếc giường còn lại, chiếc giường này vừa đơn giản lại vừa sạch sẽ, chăn gối được sắp xếp ngăn nắp không chút cẩu thả nào, vừa nhìn đã biết là phong cách của anh trai cô rồi. “Không cần đâu anh, Viên Viên đổ nhiều mồ hôi lắm, ngồi một lúc sẽ ổn thôi” “Sợ gì chứ? Anh cũng không chê em mà” Uất Trì Diệc Thù sắp xếp gối cẩn thận: “Mệt rồi thì cứ nằm xuống, bật quạt lên” “Cảm ơn anh” Đường Viên Viên không nói tiếp chuyện này nữa, nhưng cũng không nằm xuống giường, thứ nhất là do cô cảm thấy người mình chảy quá nhiều mồ hôi rồi, sợ sẽ làm ướt hết ga trải giường của anh, rốt cuộc thì cô vẫn muốn để lại ấn tượng thật tốt về mình ở trong lòng anh trai. Thứ hai thì đây là ký túc xá nam, không chỉ có anh trai và Chung Sở Phung mà còn có hai nam sinh xa lạ khác nữa, cô năm xuống đây nghỉ ngơi có hơi không tiện lắm. Khi Uất Trì Diệc Thù đi đun nước sôi, Đường Viên Viên tự mình ngồi co quắp bất an trên giường. Còn Chung Sở Phong lại lục lọi trong ngăn tủ của mình nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy được một túi đồ ăn vặt mang tới trước mặt Đường Viên Viên. “Nè, đây đều là mấy món đồ ăn vặt bình thường anh Sở Phong tích cóp được không nỡ ăn nữa, đều để dành hết cho em đấy” Một túi ngập tràn đồ ăn vặt, nếu là trước đây chắc chắn Đường Viên Viên đã vui mừng tới nỗi hai mắt tỏa sáng, đáng tiếc hiện tại cô đang giảm béo, nhìn mấy thứ này tuy rằng rất muốn ăn nhưng lại dẫn lòng mình phải tự kiềm chế. Vì thế cô nở nụ cười tươi rồi lắc đầu: “Anh Sở Phong, anh cứ giữ để ăn đi, em không ăn đâu” Nghe cô nói xong, ánh mắt của Chung Sở Phong hiện lên vẻ thất vọng. “Viên Viên, đây đều là đồ ăn anh Sở Phong cố tình giữ lại để cho em ăn, em thật sự không ăn à?” “Vâng” Đường Viên Viên gật đầu: “Em không thể ăn quá nhiều mấy thứ này được” Nói xong cô rũ mi mắt xuống, ngượng ngùng từ chối anh ta. Chung Sở Phong phát hiện ra lần này gặp nhau Đường Viên Viên đã gầy hơn hồi trước không ít, cả người nhìn mảnh khảnh thon thả hơn rất nhiều, cảm giác chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa thì bé Viên bụ bãm đáng yêu sẽ lập tức biến mất. Nghĩ đến tất cả những chuyện này đều là do mình dựng lên mà ra, trong lòng Chung Sở Phong cảm thấy khó chịu. “Viên Viên à, tuy ăn nhiều đồ ăn vặt như này thì không tốt cho sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng mới ăn một ít thì cũng không có sao hết đâu em, nếu như em không tin thì anh Sở Phong ăn cùng em, được chứ?” Hồi nhỏ, cô thích nhất chính là được ăn. Thế mà bây giờ, cô phải hoàn toàn từ bỏ những món ăn mình từng yêu thích nhất, điều này thật sự làm Chung Sở Phong cảm thấy đau lòng. Đường Viên Viên ngước lên đưa mắt nhìn Chung Sở Phong một lượt, sau khi nhìn ánh mắt chân thành của anh ta một lúc ới nói: “Vậy thì anh Sở Phong ơi, em mang đồ ăn vặt này “Được thôi, mấy thứ này cho em hết đấy” Chung Sở Phong nghe được câu đồng ý của cô, miễn bàn cũng biết anh ta có bao nhiêu vui vẻ. Uất Trì Diệc Thù bên kia cũng đã đun nước xong xuôi, rót ra một ly quay về phòng đặt lên bàn, nhìn thấy túi đồ ăn vặt mà Chung Sở Phong lục lọi ra cũng không nói gì thêm. “Đúng rồi Viên Viên, sao hôm nay em đột nhiên lại chạy tới đây thế, nhớ bọn anh rồi à?” Nhắc tới chuyện này Đường Viên Viên mới sực nhớ ra mục đích chính mà mình đi đến đây, cô tới đây giúp Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn tặng quà. Cô lắc đầu rồi nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi, hai người bạn cùng phòng của em nhờ em tới đây tặng quà cho anh” “Bạn cùng phòng?” Động tác trên tay Uất Trì Diệc Thù ngừng lại một lát: “Quà gì vậy?” “Em, em cũng không biết nữa” “Là hai hộp quà anh vừa xách theo đó hả?” “Vâng” Chung Sở Phong vừa mang hai hộp quà lại đó vừa mở miệng trêu chọc: “Trước đó khi em nhờ anh mang theo anh còn đang nghĩ xem là thứ gì vậy chứ, bé Viên nhà mình cũng đâu có mắt chọn quà như vậy đâu, không ngờ tới là do bạn cùng phòng của em nhờ em đưa giúp, sẽ không phải là cô bé Mạnh Khả Phi kia nữa chứ?”