Chương 2372: “Được rồi, ai trách em đâu. Anh chỉ đùa với em thôi” Chung Sở Phong ấn ấn mũi cô. “Đột nhiên anh cảm thấy kẹp tóc có hơi trưởng thành, không thích hợp với em. Anh mua cho em cái khác đẹp hơn.” “Vâng!” “Anh Sở Phong, vậy em chạy tiếp đây” “Được” Đợi sau khi Đường Viên Viên rời đi, Chung Sở Phong mới lần nữa xoa chiếc kẹp tóc trong túi. Vừa rồi anh ta không cần thận đã nắm đến gấy chiếc kẹp tóc rồi. Chung Sở Phong lấy kẹp tóc ra xem, quả nhiên là hỏng mất rồi, cũng không biết là có sửa được không. Khi đó, lúc Chung Sở Phong nhìn thấy liền cảm thấy chiếc kẹp tóc này rất đẹp, nhất định rất hợp với Đường Viên Viên. Nhưng không ngờ răng, lúc anh ta đến thì ngập tràn niềm vui, mà đến hiện giờ, trong lòng lại đã lạnh lẽo đến đóng băng. Đợi Đường Viên Viên chạy xong, Chung Sở Phong cưỡng ép bản thân bày ra vẻ mặt tươi cười, cầm khăn đưa cho cô lau. “Có mệt không? Em uống chút nước đi” Chung Sở Phong cấm lấy bình giữ nhiệt đưa cho Đường Viên Viên. Đường Viên Viên uống một ngụm, nhiệt độ vừa phải, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Cảm ơn anh Sở Phong.” “Cảm ơn cái gì. Em cầm lấy bình giữ nhiệt đi. Em ra nhiều mồ hôi như vậy, phải uống nhiều nước vào.” “Vâng ạ” Đường Viên Viên nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên hỏi: “Anh Sở Phong, gần đây anh em vẫn còn rất bận sao?” “Cũng ổn, có lẽ cũng không phải là quá bận.” Cả nhà qua trang mới truyen3 chấm one đọc khích lệ nhóm nhé! Cám ơn cả nhà! Đường Viên Viên cũng không nói gì nữa. “Sao vậy? Rất lâu rồi em với anh em không gặp nhau phải không?” “Vâng” “Sao thế? Ngày mai là thứ bảy, hay là ngày mai anh và anh em đến đón em đi leo núi?” “Không, không” Đường Viên Viên lắc đầu, từ chối rất nhanh: “Em không đi đâu.” “Sao thế? Là vì vấn đề của anh Sở Phong sao?” Chung Sở Phong thấy Đường Viên Viên từ chối nhanh như vậy thì cho rằng là vì nguyên nhân do bản thân anh ta: “Có phải em vẫn đang nghỉ ngờ tính chân thật trong lời nói của anh không?” “Không ạ. Em tin anh Sở Phong mà, chỉ là em…” Cuộc chiến giảm cân của cô vẫn chưa kết thúc, cho nên tạm thời cô không muốn gặp mặt Uất Trì Diệc Thù. “Tóm lại, anh em không bận là được rồi. Anh Sở Chung, hôm nay em chạy xong rồi, anh mau về đi” Nói xong, cô bé liền vẫy vẫy tay với cậu, xoay người không chút lưu luyến mà chạy đi. Chung Sở Phong ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng Đường Viên Viên rất lâu, không hề cử động, mãi cho đến lúc xâm xẩm tối, sắc đêm bao trùm lấy bóng người anh ta. Cũng không biết là bao lâu sau, Chung Sở Phong mới đứng dậy rời đi. Uất Trì Diệc Thù xem tài liệu hết cả một ngày. Anh biết gần đây Chung Sở Phong thường xuyên chạy đến chỗ Viên Viên. Bởi vì trước đây anh và Chung Sở Phong từng có thỏa thuận, cho nên Uất Trì Diệc Thù cũng chẳng nói gì. Nhưng đến hôm nay, anh đợi rồi lại đợi, mà hiện giờ đã đến giờ này rồi Chung Sở Phong vẫn chưa trở về. Anh hơi nhíu mày: “Tên này đã đi làm gì vậy? Chắc không phải mang Viên Viên ra ngoài ăn chơi trác táng rồi đấy chứ?” Uất Trì Diệc Thù nghĩ đến dáng vẻ ngây thơ của Đường Viên Viên, suy nghĩ một hồi, vẫn là đặt tài liệu trong tay xuống, cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.