Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

chương 250: ai cho cô động vào đồ đạc của tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cửu Cửu!” Hàn Mai Linh cực kỳ sợ hãi.

So với cô, Thẩm Cửu bình tĩnh một cách bất ngờ.

“Cậu không nói được, tớ sẽ nói thay cậu.”

Sắc mặt Hàn Mai Linh trở nên cực kỳ tái nhợt, giống như nhìn thấy ma nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Cửu cười khẽ, vươn tay nhéo gương mặt lạnh buốt của cô: “Cần gì làm ra vẻ kinh ngạc như vậy?”

“Cậu, cậu đừng nói linh tinh.” Hàn Mai Linh kéo tay cô xuống, liều mạng lắc đầu: “Tớ và Dạ Âu Thần không có gì hết, tớ cũng không thích anh ấy! Chúng ta không phải tình địch, chúng ta là chị em tốt mà.”

“Chị em tốt…” Thẩm Cửu nhắc lại ba chữ này, cúi đầu, giọng nói càng ngày càng trầm xuống: “Chúng ta thật sự là chị em tốt, nhưng mà tớ cũng không ngờ được thế mà chúng ta lại cùng thích một người, hơn nữa, cậu, thế mà lại lừa gạt tớ.”

“Tớ không lừa cậu!” Hàn Mai Linh rất bối rối, quanh quẩn trước mặt cô kéo tay cô, vội vàng giải thích: “Cửu Cửu, có phải cậu nghe ai nói bậy hay không? Là Tiểu Nhan kia đúng không? Có phải cô ấy lại châm ngòi linh tinh rồi đúng không? Cậu phải tin tớ, tớ thật sự không cùng với Dạ Âu Thần…”

Khi ngẩng đầu, Thẩm Cửu nhìn thấy đôi bông tai màu hồng kia phản xạ ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời trên lỗ tai cô, giống như đang châm chọc Hàn Mai Linh.

“Mai Linh, cậu biết không?” Thẩm Cửu nắm chặt tay cô, ánh mắt bình tĩnh không dao động chút nào nhìn cô: “Đôi bông tai màu hồng trên lỗ tai cậu kia, tớ đã từng nhìn thấy rồi.”

Một câu hoàn toàn khiến tất cả động tác của Hàn Mai Linh đều phải dừng lại.

Cô ta hơi há miệng ra, dường như định nói gì đó với Thẩm Cửu, nhưng mà rất lâu sau cũng không nói thành lời câu nào.

Thẩm Cửu cười thoải mái, bình tĩnh nói: “Chuyện tình cảm là chuyện trái tim không nghe theo ý mình, tớ sẽ không trách cậu, nhưng mà… Tớ cũng sẽ không tha thứ cho cậu.”

Nói xong, Thẩm Cửu xoay người, không nhìn Hàn Mai Linh nữa, ánh mắt sâu xa nhìn ra ngoài cửa.

“Sau này, chúng ta cũng không thể làm chị em tốt được nữa.”

Sau khi Thẩm Cửu rời đi, Hàn Mai Linh sững sờ tại chỗ rất lâu, mới nhớ ra chạy về phía trước giải thích, nhưng mà khi đuổi đến nơi đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Cửu đâu nữa rồi.

Nhất thời Hàn Mai Linh căng thẳng đến mức không biết phải làm như thế nào, cô ta không ngờ được chuyện này lại bị Thẩm Cửu phát hiện nhanh như vậy, cô ta còn muốn lừa gạt thêm một thời gian nữa, chỉ cần cô ta không nói, với tính cách Thẩm Cửu hẳn là sẽ không hỏi mới phải.

Ai biết hôm nay cô lại thẳng thắn như vậy.

Hàn Mai Linh đành phải lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Thẩm Cửu, nhưng mà điện thoại của cô lại tắt máy, hết cách rồi, Hàn Mai Linh trong lòng sốt ruột, đành phải vội vàng đi khắp nơi tìm kiếm.

Tìm rất lâu mà cô ta vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Thẩm Cửu, rơi vào đường cùng, Hàn Mai Linh đành phải đi về phía trước, ai ngờ nửa đường lại nhận được điện thoại của Lang An, nói Dạ Âu Thần muốn gặp cô ta.

Hàn Mai Linh vừa nãy tâm trạng còn phiền muộn, nghe thấy tin Dạ Âu Thần muốn gặp cô ta, lập tức quên sạch toàn bộ con người và cảm xúc liên quan đến Thẩm Cửu, hưng phấn hỏi địa điểm sau đó lập tức chạy đến.

Đợi đến khi cô ta chạy đến nơi mới phát hiện ra ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn cô ta lạnh như băng, nhưng Hàn Mai Linh vẫn lộ ra nụ cười mềm mại đi tới: “Âu Thần, anh tìm tôi sao?”

Lang An nhìn thấy Hàn Mai Linh, không tự chủ được lùi sang bên cạnh hai bước, cố gắng cách cô ta xa hơn một chút.

Mặc dù biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhưng mà anh ta vẫn không thể nào thích cô gái này được, nhìn là thấy phiền, thế mà lại đi phá hoại hạnh phúc của chị em tốt của mình, hơn nữa còn hành động đương nhiên như vậy, nhìn thấy Dạ Âu Thần là đôi tròng mắt như muốn dính lên người anh luôn.

Dạ Âu Thần không trả lời cô ta, ánh mắt chỉ quét qua cô ta một lượt, đã thấy được đôi bông tai màu hồng trên lỗ tai cô ta, đôi mắt lập tức sắc bén như chim ưng, đột nhiên giữ chặt cổ tay cô ta kéo đến bên cạnh mình.

“Ai bảo cô đeo đôi bông tai này?”

Giọng nói của anh rét lạnh như băng, như ẩn chứa lưỡi đao.

“A, đau!” Cổ tay Hàn Mai Linh bị anh siết đến mức xuất hiện vết đỏ, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng Dạ Âu Thần vẫn không có ý sẽ buông ra: “Ai cho phép cô động linh tinh vào đồ đạc của tôi? Nói!”

Hàn Mai Linh đau đến mức nước mắt cũng chảy ra: “Đêm hôm đó rơi từ trong túi âu phục của anh ra ngoài, tôi nhìn thấy rất thích, cho nên mới…”

“Không hỏi mà lấy chính là ăn trộm! Cô cả nhà họ Hàn lại thiếu một đôi bông tai đến vậy sao?”

Nhìn thấy đôi bông tai kia đeo lên lỗ tai cô ta, không biết tại sao, Dạ Âu Thần luôn có cảm giác đôi bông tai kia đã bị bẩn rồi.

Lúc ấy Thẩm Cửu đeo lên, anh đã cảm thấy vô cùng xinh xắn đáng yêu, nhưng mà ai ngờ được cô quay đầu bước đi, không mua. Thế là anh quay lại mua về, chuẩn bị tìm cơ hội đưa cho cô.

Nhưng mà ai biết lại bị cô gái này nhanh chân đến trước!

“Tôi xin lỗi!” Hàn Mai Linh cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy, đau đến mức nước mắt cô ta lập tức chảy xuống, chỉ có thể không ngừng xin lỗi Dạ Âu Thần: “Tôi thật sự xin lỗi, tôi thật lòng rất thích đôi bông tai này, cho nên mới lấy ra đeo thử, nếu anh giận vậy tôi trả nó lại cho anh.”

Nói xong cô ta duỗi tay còn lại đi tháo đôi bông tai kia.

Ai ngờ Dạ Âu Thần lập tức hất tay cô ta ra, giọng nói lạnh lùng: “Không cần, cho dù cô có tháo xuống, đôi bông tai này cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi.”

Hàn Mai Linh nghe vậy động tác khựng lại, cô ta kinh ngạc nhìn Dạ Âu Thần: “Nói vậy nghĩa là sao?”

Lang An đứng bên cạnh nghe không kiềm chế được bổ thêm một đao: “Có nghĩa là cô đã làm bẩn đôi bông tai này rồi, còn là cô cả nhà họ Hàn nữa cơ đấy, sao nhân phẩm lại đáng ghê tởm như vậy? Không hỏi mà cứ thế lấy đồ của người khác luôn vậy sao? Có phải là cô cả nhà họ Hàn không đấy, đồ giả à?”

Vốn dĩ là một câu cười nhạo, nhưng câu nói này lại đâm vào đáy lòng Hàn Mai Linh, ánh mắt cô ta lập tức trở nên hung dữ, trừng mắt lườm Lang An: “Anh nói linh tinh gì đấy?”

Lang An bị ánh mắt hung dữ của cô ta dọa sợ: “Ánh mắt cô vậy là sao chứ?”

Ánh mắt Dạ Âu Thần quét đến, Hàn Mai Linh lập tức thay đổi dáng vẻ vừa nãy, trở về dáng vẻ sạch sẽ đáng thương: “Âu Thần, tôi rất xin lỗi… Không phải tôi cố tình muốn đeo đôi bông tai kia đâu, chẳng qua lúc đó tôi vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy, sau đó tôi cảm thấy cực kỳ đẹp, tôi tưởng rằng anh cho tôi, cho nên tôi mới… Đeo lên, tôi thật sự không cố ý đâu, nếu anh không thích, sau này tôi sẽ không động linh tinh vào đồ đạc của anh nữa.”

Nói xong Hàn Mai Linh vội vàng tháo bông tai xuống thả vào lòng bàn tay Dạ Âu Thần.

“Trả lại cho anh, còn có tôi cam đoan với anh, chỉ cần anh không cho tôi động vào, tôi tuyệt đối sẽ không động vào.”

Đôi bông tai màu hồng kia quay lại bàn tay Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần nhìn thấy càng chán ghét hơn, cười khẩy nói: “Đeo cũng đeo rồi, cô cảm thấy tôi còn cần nữa sao?”

Vẻ mặt Hàn Mai Linh trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn chút màu máu nào, cô cắn môi dưới, giọng nói run rẩy: “Tôi biết rồi, anh mua đôi bông tai kia cho Cửu Cửu đúng không? Tôi rất xin lỗi, nếu tôi biết anh chuẩn bị đưa cho Cửu Cửu, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không động vào đôi bông tai kia đâu!”

Hàn Mai Linh nói xong lập tức đưa tay tát một cái lên mặt mình: “Là tôi không đúng, tôi không nên xuất hiện trước mặt anh, bây giờ tôi lập tức đi tìm Cửu Cửu, nhận lỗi với cô ấy!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio