Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

chương 154: thảm trạng nhịn không được nước mắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chuyện gì xảy ra? Điện thoại gọi như thế nào cũng không thông?"

Hoắc Doãn Văn tìm Trợ lý Triệu tới để anh gọi đến trường của Thầy giáo Nhan cùng chính quyền địa phương, nhưng vô luận gọi cho ai, đều không gọi được!

"Làm sao mà tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt? Cái gì điện thoại cũng không gọi được?" Cái cảm giác không tốt thật càng ngày càng đậm, Hoắc Doãn Văn hoảng hốt! Tâm trạng như lửa đốt.

Để điện thoại xuống, trợ lý Triệu, không ngừng an ủi."Hoắc tổng, sẽ không có chuyện gì, có lẽ là nơi bọn họ ở bị đứt đường truyền? Một lát nữa, tôi sẽ gọi lại!"

Hoắc Doãn Văn ở trong phòng làm việc, bước chân qua lại không ngừng, tâm phiền ý loạn lắc đầu. Sẽ không, sẽ không, nhất định không có việc gì đâu!

phút sau, tất cả Đài Truyền Hình, radio, Internet trên dưới cả nước ùn ùn kéo đến đưa tin, truyền đi hình ảnh động đất ở Tứ Xuyên ——

Giờ Bắc Kinh, ngày tháng năm , điểm phút lẻ giây, vùng Tứ Xuyên, Vấn Xuyên xảy ra động đất cấp chín. Từng cơn địa chấn rung chuyển mạnh đột nhiên đánh úp, cả vùng đất run rẩy, núi non bị xô lệch vị trí, cảnh hoàng tàn khắp nơi, sinh ly tử biệt. . . . . .

Cơ hồ động đất trong nháy mắt, cả Vấn Xuyên cùng với mấy huyện thành gần đó biến mất, thương vong không cách nào đoán chừng!

Thảm trạng vì động đất thật thảm thiết đến khiến lòng người kinh sợ, không đành lòng nhìn tới!

Trên ti vi không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng động đất diễn ra hai mươi mấy giây, từng ngôi nhà đổ sập xuống, nhiều người lần lượt bị chôn vùi vào sâu trong lòng đất!

Anh bất lực nhìn một cách hoang mang vào đống gạch đá đổ nát trước mặt mình. Ép buộc cho tầm mắt mình trở lại rõ ràng hơn, không bị nước mắt làm mơ hồ!"Như Y, Như Y của anh, anh sẽ tới đón em. Anh sẽ đến, mặc dù em trốn đi đâu, anh nhất định có thể tìm em!"

Giờ khắc này Hoắc Doãn Văn cái gì cũng không cần, công ty gì, cổ phần cái gì, thậm chí hôn nhân cái gì, tất cả tất cả anh cũng không cần, anh muốn đi gặp Nhan Như Y, anh nhất định phải tìm cho ra cô, mặc dù cô bây giờ đã gặp nạn, anh cũng muốn kéo cô ra ngoài! Anh không thể chịu được, cô và đứa bé bị đè nặng đâu đó phía sâu dưới đất!

Anh nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo, giao phó Trợ lý Triệu."Anh đi đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đi Thành Đô, nhanh lên!"

Hoắc Doãn Văn vuốt mặt một cái, lau sạch nước mắt, tiến đến cầm điện thoại, bằng vào trí nhớ, hỏi thăm chút tin tức từ trường chuyên cấp tại địa phương! Anh hỏi thăm tình hình trường trung học nơi cha Nhan đang giảng dạy."Xin hỏi ông có nhìn thấy Thầy giáo Nhan không? Ông ấy có bị thương không, vẫn khỏe chứ!"

"Thầy giáo Nhan à? Ông ấy còn sống, ông ấy còn sống, hiện tại ông ấy đang giúp cứu hộ học sinh cùng thầy giáo!" Bên kia có người trả lời vội vàng.

Hoắc Doãn Văn cảm thán, Thầy giáo Nhan còn sống, Như Y biết nhất định sẽ rất vui vẻ!

Trợ lý Triệu hiểu quá rõ tâm tư của Hoắc tổng, cho nên không đưa ra bất cứ lời khuyên nào, vội vàng gọi điện thoại đặt vé máy bay đi Thành Đô!

Buổi tối hôm đó, bọn họ đã tới Thành Đô, rồi không ngừng lại mà đi ô tô về phía quê nhà Như Y!

Nhưng càng đến gần khu dư chấn, đường càng khó đi, mặt đường đã hoàn toàn sụp xuống, có nơi cao cao giống như một ngọn núi nhỏ, có nơi bị nứt sâu thành hố to mười mấy thước. Đừng nói xe không có cách nào đi tiếp, ngay cả đi bộ, cũng tương đối khó khăn!

Xuống xe Hoắc Doãn Văn kiên trì muốn đi bộ đi về phía trước!

Trợ lý Triệu vội vàng ngăn lại."Hoắc tổng, vạn vạn không thể, đừng nói đi lại ở nơi này có nguy hiểm tính mạng hay không, dù bình an, anh muốn đi tới khi nào mới có thể đi tới nhà của phụ tá Nhan?"

Cặp mắt đỏ bừng của Hoắc Doãn Văn nhìn về cảnh tượng bừa bãi, hỗn độn trải rộng phía trước, kiên quyết: "Dù có phải bò, tôi cũng sẽ bò đến trước mặt cô ấy. Tôi không thể đợi thêm nữa, cô ấy và đứa bé nhất định rất sợ, đang chờ tôi!"

Hoắc Doãn Văn ngồi trên máy bay chuyên dụng của quân đội, ba giờ sáng ngày hôm sau vào đến huyện Nam Sơn. Lúc này cả thành thị đều chìm trong bóng tối, đèn pin trong tay chiếu lập lòe từng vùng đất nhỏ trước mắt anh, anh khoác ba lô chứa đủ đồ dụng dự trữ cần thiết tiến về phía trước. Trời mưa rơi lác đác, khiến con đường vốn đã rất khó đi về phía trước, càng trở nên nửa bước khó đi.

Thảm cảnh trên TV nhìn đã đủ khiến cho người xem tê tâm liệt phế rồi, khi chính mắt nhìn thấy, cho dù là ai cũng không cách nào không rơi lệ!

Hoắc Doãn Văn nhìn về phía trước, trừ mấy đống gạch đá đổ nát giương nanh múa vuốt, thật chẳng còn kiến trúc nào lành lặn —— Lúc này, trường trung học hoàn toàn bị phá hủy, cánh cửa đá lâu đời bị gãy lìa, một nửa còn đứng khá vững vàng, một nửa đã ngã xuống!

Tập trung trên một bãi đất trống trải rộng thi thể học sinh cùng thầy cô giáo, vô cùng thê thảm!

Người còn có thể còn sống hay không, còn có thể được tìm thấy hay không, thật sự là mặc cho số phận!

Thoạt tiên, Hoắc Doãn Văn cùng Trợ lý Triệu thật không một chút xíu hy vọng, một lòng cho là xong rồi, Nhan Như Y nhất định là không thể sống được rồi! Bọn họ chỉ có thể làm là tìm kiếm thi thể của cô, Hoắc Doãn Văn chỉ muốn có thể nhìn thấy cô lần cuối, xoa mặt cho cô, tắm rửa sạch sẽ cho cô và đưa cô lên đường!

Chính lúc anh hỏi thăm tin tức Nhan Như Y, một người đàn ông mở miệng nói."Con gái lớn của thầy giáo Nhan vướng lại trong nhà rồi. Cả khu tập thể biến thành đống đá vụn rồi, haizzz —— không chừng mệnh!"

Hoắc Doãn Văn lắc đầu, ánh mắt ửng hồng lần nữa đã ươn ướt."Sẽ không, cô ấy nhất định sẽ còn sống. Cô là cô gái rất có ý chí, cô ấy nhất định sẽ không buông tha tính mạng của mình dễ dàng như vậy!"

Hoắc Doãn Văn bưng kín mặt, giọng buồn buồn truyền đến."Anh Triệu, anh nói có phải tôi đã hại chết cô ấy? Cô ấy rõ ràng nói muốn đi ra ngoài một chút, nếu như tôi không dây dưa kiếm chuyện cùng cô ấy, cô ấy nhất định đang ở đâu đó bên ngoài đường rồi. Ở ngoài đường có thể hay không sẽ tránh thoát một kiếp này? Đều là do sai lầm của tôi, đều là sai lầm của tôi, là tôi hại chết cô ấy!"

"Hoắc tổng, đây đều là mệnh. Không phải lỗi của anh!" Trợ lý Triệu an ủi!

Hoắc Doãn Văn nghe thế, cực kỳ bi thương, đôi tay che mặt thật lâu, thật lâu!

Hôm nay đã là dư chấn ngày thứ tư rồi, nếu như qua hôm nay, hi vọng người có thể còn sống sót lại càng nhỏ nhoi!

Vừa nghĩ tới mới nói nói khóc khóc với nhau qua điện thoại, cô và anh liền sống chết cách biệt, lòng của Hoắc Doãn Văn liền giống như bị hung hăng xé rách hai nửa, không có biện pháp khâu kín vết thương!

Tâm tình giữa ranh giới sinh và tử, thật sự quá nhiều ràng buộc!

Nhưng từng giờ, từng khắc, từng ngày trôi qua, cơ hội có thể cứu được người sống sót sau cảnh động đất càng ngày càng ít, ngành vệ sinh và y tế bắt đầu tiến hành phun thuốc làm vệ sinh khử độc trên từng đống loạn thạch, lòng của Hoắc Doãn Văn thật sự bị dao gọt càng lúc càng đau đớn, một chút xíu hi vọng trong lòng càng ngày càng bị hủy diệt.

Loại cảm giác bất lực này tựa như chịu hình phạt lăng trì, biết rất rõ ràng là cái chết đã lởn vởn ngay trước mặt, tuy nhiên không phải an tĩnh đón nhận cái chết, mà bị dằn vặt hành hạ.

Hoắc Doãn Văn không buông tha, dùng đôi tay đã huyết nhục mơ hồ dọn viên đá đầu này, nạy đi cục gạch nơi kia, mỗi lần vứt bỏ đi một tầng lớp đất đá, anh đều không ngừng cầu nguyện, hi vọng lớp ngăn cách giữa anh và cô mỏng dần đi, và anh có thể nghe tiếng cô kêu cứu!

Nhưng mỗi một lần anh đều chỉ gặt hái được thất vọng!

Người cứu viện chung quanh đối với nhất cử nhất động Hoắc Doãn Văn cũng không có cảm giác nhiều lắm, bởi vì tình huống tương tự mấy ngày nay mỗi thời mỗi khắc đều diễn ra thường xuyên ở đây. Có người, thật có thể giúp đưa được người thân của mình ra ngoài một cách an toàn, nhưng có người tìm được chỉ còn là một cổ thi thể!

Đầy mặt và đầu cổ, toàn thân đều là bụi đất, nhưng anh vẫn không buông tha kêu to."Nhan Như Y, em nghe cho anh, anh không để cho em chết, em không thể chết, em nếu chết đi, em chính có lỗi với anh, có lỗi với đứa trẻ vừa hình thành trong bụng em. Em sắp làm mẹ, có nhớ không? Em phải kiên cường lên. Em mang con anh, nên phải lo cố gắng giữ gìn đứa bé cho khỏe mạnh, khang kiện, bình an sinh ra. Nếu không, anh vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho em!"

Cho nên Hoắc Doãn Văn càng thêm dốc sức tìm kiếm, anh lúc này đã không phải là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, mà chỉ là một người đàn ông bình thường, anh cũng ở đây chui qua chui lại trong một đống loạn thạch, cùng nhân viên cứu hộ tìm người may mắn còn sống sót, cứu hộ người yêu của anh!

Nhiều ngày trôi qua, mà anh cứ ngỡ mới giây trước đó, anh và Như Y đều nói chuyện với nhau qua điện thoại, mọi việc sẽ tốt, nhất định hai mẹ con cô sẽ không có chuyện gì!

Nghe được tin động đất, Tiểu Quân cùng Tiểu Phỉ chạy về, nhìn Hoắc Doãn Văn như vậy, khổ sở ôm nhau khóc rống lên!

Bản thân Tiểu Quân đã không đành lòng, nhưng cũng đã từ bỏ hy vọng tìm thấy chị gái còn sống. Có thể còn sống sót là may mắn, mà phần may mắn này không phải ai cũng có thể có!

Thầy giáo Nhan cũng không nhìn nổi rồi, nắm hai tay không còn lành lặn chỗ nào của Hoắc Doãn Văn."Đủ rồi, không cần tìm nữa. Như Y đã không còn ở đây nữa, sẽ không có thể còn cơ hội sống sót trong đống đổ nát này!"

Giờ khắc này, trong trường hợp này, người ta đã chẳng còn hỏi thăm nhau là ai đó có xảy ra chuyện gì không, mà là người nào đó còn sống hay không?

"Anh ơi, anh nói mình có thể tìm thấy chị không? Anh thật cũng không có cách nào tìm được chị sao?" Tiểu Phỉ nước mắt rơi như mưa, thanh âm giống như cánh hoa bị gió mưa trôi qua tàn phá cực độ, hơi thở mong manh, làm anh cũng ruột gan đứt từng khúc!

Hoắc Doãn Văn hướng về phía một đống phế tích, lệ rơi không ngừng, anh điên cuồng hô lớn."Như Y, Như Y, em có nghe anh đang gọi em hay không, anh là Hoắc Doãn Văn của em đây, nếu như em nghe được anh gọi em, em liền lớn tiếng kêu tên anh nhé, được không?"

Khi bọn họ thấy cứu viện từ trong đống đổ nát cứu ra rất nhiều người may mắn còn sống sót, Hoắc Doãn Văn cùng mọi người đều có thêm một tia hy vọng để chờ đợi, chờ đợi cô cũng gặp được phép màu!

Bởi vì gặp nạn người và của cải bị thiệt hại thật là đếm không hết, gia đình nào còn có người sống sót đúng là may mắn!

Càng bị đả kích càng nhiều, Hoắc Doãn Văn càng tin chắc cô nhất định còn sống!

Anh từng lần một gọi tên của cô, một tiếng so một tiếng tê tâm liệt phế.

"Nhan Như Y, em nghe được anh nói mà, hãy trở về cười với anh đi, có nghe hay không, Nhan Như Y ——"

Mặc dù anh cũng không xác định được cô còn sống hay không, thế nhưng động đất lớn như vậy, cơ hồ tất cả đều bị phá huy tan hoàng, cô mong manh như thế nào, có thể còn sống sao?

"Cô ấy cứ như vậy biến mất, cứ như vậy đi sao!" Hoắc Doãn Văn khổ sở lẩm bẩm!

Chợt, lúc này dụng cụ dò xét sinh mạng trong tay một nhân viên cứu hộ vang lên, chứng tỏ nơi này có người vẫn còn sống!

"Nơi này. . . . . . Nơi này. . . . . . Nơi này còn có người còn sống!" Một nhân viên cứu hộ trong trang phục màu vàng kêu toáng lên vui mừng. Rất nhiều người lại được mang đến hi vọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio