"Rất tốt! Anh đồng ý!" Thiệu Hành lập tức hưởng ứng.
Vân Tiểu Tiểu lại hừ lạnh một tiếng, "Mình anh đồng ý thì có ích lợi gì? Em không đồng ý!"
"Tại sao?" giọng của Thiệu Hành có chút nóng nảy.
Hạ Hải Dụ cũng không hiểu, "Đúng vậy, Tiểu Tiểu, tại sao? "
"Bởi vì hai đôi chúng ta cùng kết hôn, Thủy Tinh chỉ có thể là hoa đồng cho cậu cùng Đường Húc Nghiêu! Thế nên tớ không làm!"
"Như vậy à. . . . . ." Hạ Hải Dụ không nói nên lời, bạn ấy nói cũng phải, hai đôi lại không thể chỉ dùng một hoa đồng, mặc dù cô muốn cùng Tiểu Tiểu cử hành hôn lễ cùng nhau, nhưng cũng không thể để con gái cho hai người kia mượn, mặc dù con bé mới vừa khiến cô tức giận nổi trận lôi đình.
"Hải Dụ, lần này tớ làm phù dâu cho cậu là tốt rồi!" Ừm, cứ như vậy đi, làm phù dâu trước để học tập kinh nghiệm, chờ sau này lúc mình kết hôn, sẽ để Thủy Tinh làm hoa đồng! Ha ha, quá tốt rồi!
"Vậy để anh làm phù rể luôn đi." Thiệu Hành chỉ có lui để bước tiếp.
Đường Húc Nghiêu vẫn không lên tiếng, nhưng mà với kết quả thu được này anh cực kỳ hài lòng, bởi vì anh không muốn cùng người khác cử hành hôn lễ cùng nhau, anh muốn duy nhất!
Được rồi, anh thừa nhận mình ích kỷ, nhưng anh nghĩ muốn cho Hải Dụ điều tốt nhất, muốn cô trở thành cô dâu độc nhất vô nhị!
Xe RV tiếp tục chạy, dọc theo đường đi là tiếng cười tiếng nói của mọi người, cảm giác giống như rất nhanh đã tới nơi.
Mấy người lớn xuống xe trước còn Hạ Thủy Tinh được Đường Húc Nghiêu bế xuống xe, bắt đầu là cô bé giả bộ ngủ, nhưng sau đó thật sự chìm vào giấc ngủ, ngay cả khi được bế xuống xe cũng không phát hiện ra.
Đường Húc Nghiêu bế con gái lên lầu, nhẹ nhàng đặt lên giường ngủ, Hạ Hải Dụ vội vàng giúp đỡ, cởi giày, đắp chăn, sau một lúc bận rộn, hai người nhìn nhau cười, mặc dù tuy con người luôn làm hai người lo lắng nhưng lại luôn đem đến rất nhiều niềm vui, niềm hạnh phúc cho hai người, mãi mãi là bảo bổi của bọn hỏ!
Đơn giản sắp xếp hành lý, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ một trước một sau đi tắm, mà Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu thì chạy thẳng tới phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Đã sớm mua nguyên liệu nấu ăn, còn mua cả trái cây, rượu cùng đồ uống, bọn họ tính toán hôm nay phải tổ chức một bữa chúc mừng!
Đeo tạp dề, rửa tay, Vân Tiểu Tiểu chuẩn bị ra tay, "Thiệu Hành, không phải hôm nay chúng ta làm món Italy sao?"
"Đúng. Món Italy là món điển hình của cơm Tây, hôm nay chúng ta liền làm một bữa tốt kinh điển!"
"Tốt tốt, anh làm nhanh lên, em sẽ ở một bên trợ giúp.” Vân Tiểu Tiểu vốn không có hứng thú với việc bếp núc, nhưng được ở một chỗ với người mình yêu thì dù làm gì cũng đều cảm thấy vui vẻ! Hơn nữa, bóng dáng của Thiệu Hành ở phòng bếp cực kỳ đẹp mắt! Nhìn anh nấu nướng quả thực rất nghệ thuật! Hơn nữa, thân là phái nữ, cũng không thể không bằng một người đàn ông, đây là vấn đề mặt mũi, cô phải cố gắng lên!
Thiệu Hành cười đáp ứng, đem những thứ đơn giản giao cho Tiểu Tiểu làm.
Đường Húc Nghiêu tắm xong trước, đổi xong y phục, đi tới, hỏi, "Cần tớ giúp một tay không?"
"Không cần!" Thiệu Hành quả quyết lắc đầu, không cần, không cần, thật sự không cần! Tài nấu nướng của ai đó thật quá "Kinh người"!
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, "Cậu không dạy nổi tớ sao ?"
"Làm sao có thể?" Thiệu Hành ngượng ngùng cười, sống lưng lạnh một hồi.
"Vậy cứ để tớ hỗ trợ những chuyện nhỏ đi!"
". . . . . ." Thiệu Hành dừng một chút, được rồi, nhìn ý này là biết anh không chịu đi, không đuổi anh nữa, nói không chừng lát nữa tâm huyết của anh dâng trảo, kinh nghiệm lần trước học đồ ăn Pháp đã đủ khiến anh thống khổ lắm rồi, anh cũng không muốn lại phải bị hành hạ lần thứ hai!
Bưng một cái khay nhỏ, đưa tới, "Đây là khoai tây, bí đỏ đã nấu chín, cậu lấy bột mì bỏ vào rồi trộn lên, sau khi hỗn hợp này nhuyễn, cậu hãy dùng dao sắt nó thành từng sợi dài."
Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, "Nghe rất đơn giản!"
Thiệu Hành cười cười, "Chúc cậu thành công!"
Hơn một giờ sau, một bàn cao lương mỹ vị được làm xong, thịt bê sắt miếng, canh hoành thánh, chân giò hun khói phô mai thịt bò bít tết, cá sạo sốt cà chua, salad chỉ còn chờ món Ý kinh điển dọn lên bàn ăn.
Hạ Hải Dụ kêu Thủy Tinh dậy, sau đó đưa cô bé đi rửa tay, gần mười phút sau, hai mẹ con mới đến bàn ăn.
Đường Húc Nghiêu không kịp chờ đợi kéo cô ngồi xuống, "Đến đây, nhanh ngồi xuống."
Hạ Hải Dụ chợt phát run, mặt Hạ Thủy Tinh thì khốn hoặc.
Đường Húc Nghiêu luôn tươi cười, chỉ chỉ món gần mình nhất, "Món này là ba làm! Hai người nếm thử xem hương vị thế nào!"
Hạ Hải Dụ cùng Hạ Thủy Tinh cùng nhìn nhau, rất ăn ý hỏi, "Đây là món gì? "
"Món Italy được gọi là—— mì!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ nhìn con gái, Hạ Thủy Tinh cũng nhìn mẹ, đồng thời đổ mồ hôi.
Mì này mặc dù họ chưa từng ăn, nhưng qua tạp chí và ti vi họ đều thấy được, căn bản không có dáng vẻ lung tung lộn xộn giống thế này!
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, lấy lại tâm trạng, mặc dù nhìn có chút khó coi, nhưng không có nghĩa là mùi vị không ngon!
Được, cứ thử một chút xem sao!
Dè dặt cẩn trọng nếm thử một miếng, mới vừa bỏ vào trong miệng, còn chưa kịp nhai, cô liền nuốt xuống, thật sự. . . . . . Rất khó ăn!
"Thế nào?" Đường Húc Nghiêu rất tò mò chờ mong hỏi han.
"Cũng không tệ lắm!" Hạ Hải Dụ tính nói lời an ủi.
"Vậy con cũng muốn nếm thử!" Hạ Thủy Tinh liền nhao nhao muốn thử.
"Thủy Tinh!" Vừa muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng đã không còn kịp, Hạ Thủy Tinh đã bỏ đồ ăn vào trong miệng, chưa tới ba giây đồng hồ sau, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại liền nhăm nhúm biến thành quả mướp đắng.
". . . . . ." Khó ăn đến độ không có ngôn ngữ nào có thể hình dung nổi!
Đường Húc Nghiêu nhìn vậy liền thấy không ổn, rất sợ con gái ăn sẽ gặp phải vân đề, vội vàng bế con gái vọt vào phòng tắm, "Thủy Tinh, nhanh ói ra hết đi!"
"Không cần không cần! Con đã ăn hết rồi!" Hạ Thủy Tinh khoát khoát tay, sau đó nặn ra nụ cười, "Ba, mặc dù ba nấu rất khó ăn, nhưng con và mẹ cũng nên nể mặt mũi cho ba một chút, dù sao cũng là do ba tự tay làm! Tinh thần thần đáng khen gợi! Thật có dũng khí!"
Đường Húc Nghiêu bật cười, hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn, "Con thật ngoan! Ba yêu con!"
"Con cũng yêu ba !"
Đường Húc Nghiêu ôm con gái trở lại trước bàn ăn, Hạ Hải Dụ cười cười với anh, hương vị không quan trọng, hạnh phúc là điều quan trọng nhất!
Truyện convert hay : Ta Không Phải Siêu Cấp Cảnh Sát