Sân bay.
Hạ Hải Dụ kéo va ly, chầm chậm ra cổng, cùng tinh thần sáng láng lúc lên đường bất đồng, giờ phút này cả người cô giống như bị nhiễm sương, ỉu xìu .
Đại khái là lần đầu tiên ngồi máy bay, lại bay đường dài, đầu của cô rất choáng, còn nguyên nhân nào nữa cũng không biết, dù sao thì cả người cực kỳ khó chịu.
Người chung quanh vội vàng đi qua, phóng mắt nhìn, phần lớn là người nước ngoài, thân hình cao lớn, kim phát bích nhãn, giọng nói dị quốc, mặc dù nghe được và hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng đột nhiên trong lòng bắt đầu sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm.
Trong đôi mắt, có phần mờ mịt.
Hạ Hải Dụ, muốn chịu đựng, điểm khó khăn này cũng đánh ngã ngươi ư, rất không có tiền đồ rồi!
Cố nén khó chịu, cô cố gắng duy trì tỉnh táo, hít thở sâu hai cái, cất bước đi về phía trước.
Nhưng là…thật sự rất choáng…
"A" Thân thể nghiêng một cái, hướng mặt đất ngã xuống.
"Cẩn thận!" Một đôi tay to ấm áp vững vàng đỡ cô.
Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn lại, "Em trai Hạo Nhiên? Làm sao cậu ở nơi này?"
Bạch Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn cô, "May có anh ở chỗ này, bằng không em không ngất đi mới là lạ!"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Hải Dụ ửng hồng, "Cám ơn cậu nhé!"
Bạch Hạo Nhiên nhịn không được nhân cơ hội đe dọa, "Vậy sau này em còn dám kêu mình khỏe lắm không?"
"Không dám không dám!" Hạ Hải Dụ giơ tay đầu hàng, cũng hướng anh làm mặt quỷ.
Rất thần kỳ, cô giống như chẳng khó chịu nữa rồi.
Cũng đúng, ở nơi đất khách quê người, đưa mắt không quen, chợt nhìn thấy một người quen, trong lòng luôn là ấm áp.
Nhưng mà …
"Em trai Hạo Nhiên,vì tới đón tôi mà cậu phải chạy Đông chạy Tây sao, vật vả cho cậu rồi!"Giọng nói của cô mang theo rất nhiều áy náy.
"Không vất vả, lập tức liền bay đến!" Bạch Hạo Nhiên nói thì dễ dàng, nhưng thật ra anh đã chạy Đông chạy Tây khắp cả phi trường cũng tìm không ra, đứng tại đây, đợi chừng mười giờ rồi.
Hạ Hải Dụ rất cảm động, khẽ hí mắt cười, gương mặt hồn nhiên, đơn thuần tốt đẹp như vậy, thẳng tắp chiếu vào trong mắt và trái tim của Bạch Hạo Nhiên.
"Đúng rồi, Hải Dụ, Hải Tinh thế nào, đã an bài tốt rồi sao?"
"Tốt lắm tốt lắm, em ấy và nhân viên chăm sóc đã trực tiếp nhập viện, ừ, đây là địa chỉ." Hạ Hải Dụ móc danh thiếp trong túi ra, phía trên in tên một bệnh viện nổi tiếng.
"Một lát anh cùng em đi xem Hải Tinh."
"Ừ, cám ơn!" Hạ Hải Dụ lần nữa nói lời cảm ơn, bởi vì cô thật sự không biết trừ điều này, cô còn có thể nói gì.
Hai người sóng vai rời khỏi sân bay, Bạch Hạo Nhiên chăm sóc Hạ Hải Dụ mọi nơi, không chỉ nhận va ly hành lý còn cả túi xách của cô, quan tâm chu đáo
Cách đó không xa, có một chiếc ô tô Maybach màu trắng.
Đường Húc Nghiêu dựa vào sườn xe, thần sắc phức tạp…
Truyện convert hay : Quá Sơ