Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

chương 23: lại bị bắt cóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lan Sơ cho tới bây giờ cũng không hối hận qua cái gì, nhưng là lần này nàng thật hối hận. Cô đang êm đẹp, tại sao phải cùng bảo bối trong bụng cô nói gì có muốn lại bị bắt cóc lần nữa hay không? Lần này tốt lắm, cô thật lại bị bắt cóc.

Sáng sớm rời giường, mí mắt phải Lan Sơ vẫn nhảy không ngừng. Xưa nay cô không tin tà ma, căn bản sẽ không để vào trong lòng, tiếp tục tất cả chuyện cô phải làm mỗi ngày. Ngủ trưa rời giường, cô càng thêm quả quyết đổi lại quần áo đi ra cửa, mang túi của mình bắt đầu ra cửa đến công đi bộ viên rèn luyện thân thể. Hoàn toàn không thấy mí mắt phải của mình càng nhảy càng lợi hại.

Cho đến khi cô ở chỗ nào đó của công viên người thưa thớt, bị người từ phía sau lưng chụp vào bịt mắt có thể ngăn cản tầm mắt, cũng bị đối phương dẫn dắt dọc theo đường đến xe. Cô lúc này mới cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa hai chữ hối hận này.

Có lẽ bên trong mọi chuyện,cô thấy có thể may mắn duy nhất là đối phương che lại ánh mắt của cô, chưa từng cho cô bất kỳ tầm mắt tự do. Mà người đem nàng dẫn dắt lên xe, cũng để cho cô có một loại cảm giác quen thuộc.

Tựa hồ chính là một nhóm người hồi trước cứu tính mạng của cô.

Chỉ là, cho dù cô thông minh đoán được đối phương có thể sẽ không thương tổn tới mình. Nhưng lần nữa bị bắt cóc, cảm giác cũng thực làm cho người ta cực kỳ khó chịu. Cô một không có tài, hai không có sắc, tại sao muốn hết lần này đến lần khác bắt cóc cô? Muốn bắt cũng có thể bắt Bạch Nhã hoặc là Hoàng Oanh thôi. Cho dù là bắt cóc Hồng Quyên cũng có lý đi, cố tình là cô người có vai trò thấp nhất lại hai lần gặp nạn.

Càng nghĩ, Lan Sơ càng thấy tức giận. Cô chợt dựa người về sau, không quá lưu loát bắt chéo chân. Hai tay khoanh vòng ở trước ngực, làm ra một bộ dáng hung ác. Sau đó, lên giọng hô một tiếng, "Tôi đói bụng!"

Hiển nhiên, lần này đối phương là có chuẩn bị mà đến, "Bánh ngọt cùng thịt khô, cô muốn ăn cái nào?"

Giọng nói đàn ông ôn hòa quen thuộc, chứng thực phỏng đoán Lan Sơ, quả nhiên cùng nhóm người. Cô an tâm đồng thời tâm tình cũng càng thêm khó chịu. Vì vậy, cô tương đối không khách khí nói: "hai loại đều muốn ăn!"

"Tốt."

Mặc dù thái độ Lan Sơ hết sức ác liệt, nhưng thái độ đối phương thủy chung rất khách khí.

Một hồi âm thanh soạt soạt mở bao bì đi qua, Lan Sơ cảm thấy có đồ đưa tới bên miệng của cô. Cô lập tức há to miệng, hung hăng cắn một miệng lớn. Phồng má, cắn răng nghiến lợi nhai.

Mùi vị tuyệt vời, thoáng chốc ở trong miệng Lan Sơ khuếch tán ra. Nói trong lòng, đối phương chuẩn bị thịt khô ăn thật ngon thật không phải bình thường. Đám người kia ngược lại trước lạ sau quen nữa à, biết cô là người phụ nữ có thai, bụng tùy thời sẽ đói, thế nhưng thân thiết như vậy còn chuẩn bị thịt khô cùng bánh ngọt cho cô. Chẳng lẽ bây giờ công việc bắt cóc, cũng bắt đầu dạy chất lượng phục vụ rồi sao? (>_

Trong lòng một suy nghĩ lung tung, Lan Sơ đột nhiên bật thốt lên. "Hừ! Đừng tưởng rằng các người cho tôi ăn thịt khô cùng bánh ngọt, tôi sẽ khen ngợi các người, tôi tuyệt đối sẽ không khen ngợi các người, các người đừng có nằm mộng!"

Lời vừa nói ra, bên trong xe nhất thời lọt vào một mảnh quỷ dị trầm mặc.

Cho dù mắt không thấy được, Lan Sơ cũng có thể cảm thấy, người của đối phương giống như đều cảm thấy đột nhiên lạnh. Được rồi, cô thừa nhận, lời nói cô mới rồi nói, xác thực vô cùng rét lạnh.

Thù mới hận cũ, làm cho tâm tình tuyệt đối không thoải mái khẩu vị Lan Sơ mở rộng ra.

Cô đem thịt khô cùng bánh ngọt đối phương chuẩn bị cho cô không ăn còn một mống không, còn đem nước đối phương chuẩn bị cho cô cũng uống sạch sẽ. Nếu không phải là đối phương không có nghĩ đến cô như thế này mà vẫn tham ăn, có thể uống, cho nên cũng không có chuẩn bị quá nhiều thức ăn nước uống. Nếu không, Lan Sơ nhất định sẽ ăn nhiều hơn, uống nhiều hơn.

Ăn uống no đủ, Lan Sơ không hài lòng chán ghét đá một cái. Thân thể ngửa về phía sau, đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật .

Một lần trước, thời gian xe di chuyển ở trên đường không ít, đoán chừng lần này cũng sẽ một dạng. Thay vì ngồi không tức giận, còn không bằng cô nắm chặt thời gian, nuôi dưỡng, tích trữ tinh thần cùng trí tuệ. Để tránh gặp phải chuyện đột ngột phát sinh, khiến mệt mỏi làm cho phản ứng chậm chạp.

Lan Sơ dự liệu một chút cũng không sai, cô đều đã ngủ một đoạn thời gian không tính là quá ngắn, xe vẫn không có dừng lại.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể làm là ngồi vẫn sinh hờn dỗi. Thật lâu, mới mơ hồ phát giác, xe rốt cuộc vững vàng ngừng lại ở địa phương nào.

Bàn tay ấm áp, lại một lần dắt tay nhỏ bé Lan Sơ. Lan Sơ có thể cảm nhận rõ ràng đối phương rất cẩn thận.

Không khỏi sinh ra một tia hảo cảm, bỗng nhiên ở đáy lòng của cô tạo thành. Cô rõ ràng nhận thấy được, đối phương là dẫn cô vào một nơi mà giống như trong ấn tượng của cô. Cuối cùng, cũng giống nhau để cho cô ngồi xuống.

Ngay sau đó, chính là một hồi tiếng bước chân rời đi.

Ngồi im một lát, có người đi tới lấy xuống bịt mắt còn đeo trên đầu Lan Sơ.

Cô theo bản năng nhìn một chút cái bàn trước mặt, chưa từng nghĩ, trên bàn thế nhưng thức ăn cái gì cũng không có. Sự phát hiện này, khiến Lan Sơ rất là khó chịu. Cô nhịn không được vỗ vào trên mặt bàn một cái, cất giọng quát: "Có lầm hay không, này đến lúc nào rồi rồi, thậm chí ngay cả cơm tối cũng không cho tôi ăn! Đem tôi chết đói làm thế nào? Đói bụng lắm bảo bối trong bụng tôi làm thế nào?"

Mới vừa đi tới bên ngoài phòng ăn, Uông Tĩnh Phong đang nghe Lan Sơ rống giận, sau đó lập tức khóe miệng co lại mãnh liệt lui về khu vực an toàn.

Hắn vội vã xoay người chạy đến cửa trước, kéo lại đầu bếp đang muốn tan việc rời đi. Thỉnh cầu hắn cần phải trong thời gian ngắn nhất, tùy tiện chuẩn bị chút gì cho bữa ăn tối cho Lan Sơ. Sau đó lại tìm tới người giúp việc, để người giúp việc làm cho Lan Sơ bình nước ép trái cây mới. Bưng đi qua cho cô uống trước, tạm thời chặn lại miệng của cô.

Bởi vì Đông Lý Lê Hân tên kia không ăn đồ ăn vặt, cho nên gia đình hắn ngay cả một chút xíu đồ ăn vặt có thể đưa cho Lan Sơ ăn cũng không có. Thật may là còn có trái cây, có thể ép chút nước trái cây cho Lan Sơ uống..., hảo trấn an cảm xúc không thế nào vững vàng của cô.

Ai, phụ nữ có thai quả thật là không dễ phục vụ a, tính khí quả nhiên là rất bạo. Rõ ràng là bị bắt cóc tới đây, kết quả so với người bắt cóc cô còn ngang ngược hơn. Đông Lý Lê Hân tên kia cũng thế, hắn cũng đã đem người mang đến cho cậu ta, nào có thể đoán được nhân vật chính lại chậm chạp không trở lại dọn dẹp mớ bòng bong này. Ngộ nhỡ một hồi người phụ nữ có thai này nổi đóa, hắn nên xử lý như thế nào?

Uông Tĩnh Phong gương mặt khổ sở ở trong đại sảnh đi qua đi lại, hắn rõ ràng đã sớm gọi điện thoại thông báo qua Đông Lý Lê Hân rồi, tại sao người này vẫn chưa trở lại?

Thời điểm Uông Tĩnh Phong một mình ở trong đại sảnh suy nghĩ lung tung muốn điên, đầu bếp bị hắn kéo vô cùng dứt khoát đã làm xong một chén to mì nước thơm ngào ngạt cho Lan Sơ, trực tiếp bưng vào trong phòng ăn.

Mắt thấy một người đàn ông trung niên một thân trang phục đầu bếp, bưng một chén mì nước đầy đủ sắc hương vị đặt trước mặt mình, Lan Sơ nhất thời lại khẩu vị mở rộng. Mặc dù cô vừa mới uống xong bình lớn nước ép hoa quả.

Lén lút ở bên ngoài phòng ăn liếc Lan Sơ đang đắc ý ăn mì nước, Uông Tĩnh Phong tâm tình thoáng buông lỏng. Có ăn có uống, đoán chừng cảm xúc Lan Sơ mới có thể hòa hoãn một chút thôi. Nhưng mà tên Đông Lý Lê Hân kia, thế nào còn không có nhanh chóng trở lại? Hắn cũng đã nôn nóng muốn chết!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio