Bối Bối và Thẩm Linh cùng nhau đi vào một siêu thị lớn bao nhiêu con mắt đổ vào. Thực sự là vô cùng đáng ngưỡng mộ. Dáng người chuẩn, cao dong dỏng nhất là làn da của cả hai đều trắng hồng. Quả nhiên là vô cùng hòa hợp.
Thẩm Linh kéo Bối Bối đi hết tầng này đến tầng khác, vào hết khu trang sức, giầy dép, thử hết cái này đến cái khác.... Ai daa, Bối Bối chắc chết mất... ~~
Vào đến khu quần áo, do không chịu được, Bối Bối đã than:
- Đại sư mẫu của tôi ơi, cô muốn đi đâu nữa?
Linh Linh nhìn quanh rồi trả lời:
- Chúng ta đi thử quần áo!
- Ôi trời ơiii
Vậy mà chưa kịp bước chân vào khu quần áo thì con mắt tinh tường của ai đó đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bỏ người lại sau chạy về phía bóng kia.
Bối Bối trợn tròn mắt. Gì vậy, kia là Thẩm Linh sao? Linh có bao giờ chạy nhanh như vậy đâu! Thế là Hàn Bối Bối chối chết chạy theo.
Phía trước...
Sau khi giữ lại được người đàn ông, Linh Linh thở hổn hển. Được rồi, sau rút kinh nghiệm, cần phải tập thể dục thôi. Khi hít đủ khí, Linh Linh lấy lại bộ dáng kiêu sa thường ngày, đưa đôi mắt quyến rũ nhìn đối tượng:
- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Người đàn ông vẫn không nói gì, đôi mắt sâu nhìn Thẩm Linh một lượt rồi bước đi không nói một câu.
-.... NÀY!
Bao nhiêu con mắt trong khu nhìn vào họ, có vẻ chuyện hay đang chuẩn bị diễn ra...
Người đàn ông dừng lại, xỏ tay vào túi quần. Bộ vest càng làm nổi bật lên dáng người vạm vỡ của hắn. Đôi lông mày nhướn lên, khóe miệng khẽ cười giống như đang nói: Tôi dừng lại rồi, giờ cô định làm gì tiếp đây?
Nhìn cái khiêu khích của anh ta, Linh Linh tức đỏ mặt, cô giậm chân:
- Anh...! Khốn khiếp! Tôi....
Chưa kịp nói xong thì Thẩm Linh đã bị Bối Bối kéo tay:
- Bà cô của tôi ơi, làm loạn đủ chưa? Mọi người đang nhìn kìa, chúng ta đi chỗ khác. Được không?
Linh Linh nhìn Bối Bối, đôi mắt long lanh chực khóc:
- Bối Bối, anh ta là người đã từ chối mình! Hức..
Lúc này, cô mới đưa mắt nhìn người đàn ông ở phía trước. Bộ vest màu xanh được cắt may tỉ mỉ, đôi giày da bóng loáng, chiếc cà vạt màu đen làm nổi bật chiếc áo sơ mi màu trắng. Được rồi, cô rút ra kết luận là nhà anh ta vô cùng giàu. Cho đến khi nhìn vào khuôn mặt ấy Bối Bối ngạc nhiên thốt lên:
- Lâm Vương? Là anh sao?
Người đàn ông nhìn thấy Bối Bối thì rất hào hứng. Sau khi thấy cô đang nhìn mình thì càng hào hứng mãi cho đến lúc cô gọi tên. Anh bước lại phía cô, cầm lấy bàn tay ngọc ngà hôn lên nó:
- Thật vinh hạnh! Hóa ra Bối Nhi vẫn còn nhớ tới anh!
Thẩm Linh há hốc mồm. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết, có ai giải thích cho tôi không!
Nhìn cái biểu cảm trên khuôn mặt bạn mình, Bối Bối buồn cười, cô nói:
- Được rồi, đứng đây nói chuyện không tiện, chúng ta đi chỗ khác nhé?
Vậy là ba người đi vào quán cà phê ở trong khu siêu thị. Họ không để ý đến con mắt chim ưng sắc sảo đang nổi giận: Con mồi của tôi, không ai được cướp đi hết!! -_-