Tiểu Ốc ghét nhất bọn buôn người.
Bởi vì cô nghe nói lúc nhỏ mình cũng là bị bọn buôn người lừa bán, sau được cảnh sát giải cứu, nhưng lại không cách nào tìm được người thân, cho nên bây giờ mới không chỗ nương tựa.
Vì vậy sau khi nghe xong, cô quả quyết nhận nhiệm vụ này.
Cô đi tìm ông chủ lấy tiền lương.
Thế nhưng ông ta lại nói cô chỉ mới làm việc nửa tháng nên sẽ không trả tiền.
Tiểu Ốc bình tĩnh đi vào phòng bếp, lấy ra một con dao, đâm thẳng vào tường.
Con dao ấy cắm vào tường khoảng nửa tấc, vô cùng kiên cố, không có dấu hiệu nào là sẽ rớt xuống.
Sau đó cô lạnh lùng nói với ông ta: "Ông có muốn thử nhìn một chút hay không?"
Ông ta lập tức bị dọa sợ, vội lấy từ trong ngăn tủ tệ đưa cho cô, nhưng Tiểu Ốc chỉ lấy một nửa.
Cô bây giờ không phải là cường đạo, cô chỉ muốn trở về nơi thuộc về mình.
Cô làm nửa tháng nên cũng chỉ cầm nửa tháng tiền lương là tệ.
Tiểu Ốc nhanh chóng đóng gói hành lý, chờ khi ám khí được gửi tới thì liền trở về thành phố.
Trở lại thành phố, Tiểu Ốc mua cho mình bộ quần áo giá rẻ hơi lộ liễu.
Cô nghĩ dù Mộc Trạch Khải có đứng ở trước mặt cũng không thể nhận ra vì cô đã được ngụy trang bằng một lớp trang điểm rất đậm.
Cô đi đến trung tâm nộp đơn, cố ý đem thanh âm của mình làm lạc đi: "Xin hỏi các vị đang tuyển người sao? Chỗ các vị có một người gọi là quản lí Hồ phải không?"
"Dĩ nhiên, tiểu thư, mời cô vào bên trong, để tôi dẫn đường cho cô".
Người phục vụ nhìn Tiểu Ốc trước mắt sắp bị khống chế, nghĩ thầm lại một khoản làm ăn đưa tới cửa.
Tiểu Ốc làm bộ không biết chuyện, lắc cái mông nhỏ đi theo cô ta lên lầu hai.
Vừa lên lầu, cô ta liếc mắt nhìn tên côn đồ đang ngồi ở hành lang lầu hai, nói: "Lại tới thêm một người nữa, ngươi nhìn xem, thật tốt."
Tiểu Ốc giả bộ kinh hoảng nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Không cần sợ, cô chỉ cần đàng hoàng đợi, chúng tôi sẽ không đối với cô như vậy".
Người nọ bắt được cánh tay Tiểu Ốc rồi kéo cô vào trong một gian phòng.
Trong đó không có giường, trên đất là mười cô gái với khuôn mặt hoảng sợ đang ngồi tựa vào vách tường.
Tiểu Ốc đi vào rồi ngồi chồm hổm xuống ở trong góc.
Người nọ thấy cô đàng hoàng, liền đóng cửa đi ra ngoài.
Tiểu Ốc quay đầu nhìn về những cô gái đáng thương kia, thấy có người vẫn đang nức nở, cảm thấy mủi lòng nên lên tiếng an ủi bọn họ: "Đừng khóc, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài, khóc chỉ làm mình mệt mỏi thêm thôi."
Các cô gái làm sao không biết đạo lý này, nhưng là họ sợ.
Một người trong đó trợn mắt nhìn Tiểu Ốc: "Cô nói thì dễ, bên ngoài nhiều người canh giữ như vậy, chúng ta làm sao đi được.
Nghe nói bọn họ muốn bán chúng ta sang Lào, tôi sợ, tôi không muốn đi Lào"