Điền Đại Quân đã nói vậy Tiểu Ốc muốn chạy trốn cũng không được, chỉ có thể gật đầu theo ông ta lên máy bay.
Hi vọng là không gặp phải xui xẻo gì.
Vừa đến sân bay lập tức có người tới đón, đúng là thành phố này, Điền Đại Quân thân là phó thư ký của Tỉnh ủy đến địa phương này thị sát cũng còn có quyền uy, đoàn người tới đón bọn họ cùng ngồi vào một chiếc xe ô tô sang trọng, bí thư trưởng của thành phố Nam Châu đích thân ra tiếp đón hai người về khách sạn, dàn xếp bố trí ổn thỏa, buổi chiều có một hội nghị trọng yếu, diễn ra trong mấy tiếng đồng hồ, Điền Đại Quân sợ Tiểu Ốc ở lại trong phòng nhàm chán, hơn nữa lại ở một mình nên đưa cho cô tờ tạp chí, nói: “Nếu nhàn rỗi không có việc gì làm, thì em đi dạo phố đi, anh chắc buổi chiều h mới có thể về, nếu anh trở về, trước tiên sẽ điện thoại cho em.
”
Tiểu Ốc nào dám có gan đi ra ngoài, cô biết đây là địa bàn của Lữ Trị, Tiểu Ốc cười ha ha:
“Em cảm thấy hơi mệt rồi, em đi ngủ một lát đây”.
“Anh giúp em gọi một phần cơm, ăn xong rồi ngủ.
”
Điền Đại Quân cảm thấy áy náy, đối với Tiểu Ốc lại sinh ra nhiều tình cảm tốt, nhiều năm như vậy, Điền Đại Quân chưa bao giờ thật sự gặp được người con gái thiệt tình vì mình, không cần tiền, cũng không cần quyền, cái chính là cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh mình, loại cảm giác này thật tốt quá làm cho bản thân cảm thấy chính mình cũng tràn đầy sức hấp dẫn.
Tiểu Ốc gật gật đầu, tựa như đang suy nghĩ để bắt đầu lên kế hoạch mới.
Điền Đại Quân sau khi rời khỏi đây, Tiểu Ốc mở tivi lên xem, không có tin tức gì hấp dẫn, lại lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi trò chơi, chơi được một lát thì chuông cửa vang lên, Tiểu Ốc cúi đầu tay vẫn cầm điện thoại chơi, đi mở cửa, đầu cũng không ngước lên nói: “Tới đây!”
Người nọ không nói không rằng, đi theo Tiểu Ốc vào trong nhà, đóng thật mạnh cửa lại, đi tới ôm lấy Tiểu Ốc ném cô lên sô pha gần đó, sau đó cả người nặng nề đè lên, toàn thân dán vào người Tiểu Ốc, môi tựa vào bên tai cô nói : “Kim Tiểu Ốc, em để cho tôi phải đi tìm em, em thật là giỏi đó!”
Tiểu Ốc vừa ngước đầu lên, ngây ngẩn cả người----Lữ Trị.
Di động trong tay không tiếng động rơi xuống sàn nhà, muốn đỡ lấy cũng đã chậm : “Tôi không biết anh, anh đang nói gì thế?”
“Phải không? Vậy chúng ta thử một chút xem sẽ biết, Tiểu Ốc của tôi thân thể rất nhạy cảm”.
Lữ Trị nói xong bắt đầu cởi áo khoác, một bên cởi, một bên nhìn Tiểu Ốc rất cầm thú, biểu hiện kia gần như là muốn chiếm lấy Tiểu Ốc ngay lập tức.
“Đừng! Là tôi.
” Tiểu Ốc thật sự sợ Lữ Trị, ngay lập tức giơ hai tay đầu hàng.
.