Tiểu Ốc vẫn còn là rất thắc mắc là làm thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy anh đi vào đây được: “Làm sao anh đi vào?"
“Anh mua chuộc một thầy thuốc, cho anh mượn quần áo giấy tờ, một canh giờ vạn tệ." Chút bản lãnh này anh vẫn phải có.
Tiểu Ốc thật sự thua anh, nói bốn chữ: “Quả nhiên có tiền."
“Anh coi như là em đang khen anh có năng lực, yên tâm đi! Anh dù có phá sản đi nữa cũng vẫn có thể nuôi nổi em.
Anh sẽ cho người đưa thuốc tốt nhất đến , rồi để cho bác sĩ ở đây đưa cho em...em nhất định phải uống đó." Anh có tiền, tự nhiên cái gì cũng muốn dùng đồ tốt nhất.
“Cám ơn."
“Đứa ngốc, anh là bạn trai em, cám ơn cái gì, để cho anh ôm một chút." Lữ Trị nói xong đem cô lần nữa kéo vào trong ngực, ôm một cái.
Chỉ cần thân thể của cô còn ấm áp, chỉ cần cô còn sống là tốt rồi.
Mặc kệ cô bị bất cứ thương tổn gì, mặc kệ lưng của cô sau này có lưu lại sẹo hay không, hoặc là về sau có bị gãy tay, không có chân, cũng không có quan hệ.
Anh chỉ là rất đơn thuần yêu cô gái này, giống như là số mệnh chỉ định như vậy.
Trước kia anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một cô gái bỏ trốn như vậy, một cô gái mà mạng của cô mỗi ngày đều đặt ở trên vết đao, tuyệt không thích hợp để lập gia đình, tính tình cũng lỗ mãng, trình độ học vấn cũng không cao, nhưng cô cũng có chút xinh đẹp.
Mặc dù bên cạnh anh các cô gái xinh đẹp cũng nhiều, có nhà cửa, có trình độ học vấn cũng không thiếu, những người mẫu nổi tiếng lại càng nhiều, nhưng không có một ai mà anh để ở trong lòng.
Chỉ có cô, bất quá chỉ là một điều vui sướng, nhưng anh vẫn nhớ cô đến bây giờ.
Thật giống như là một dạng mê muội, cứ như vậy lún sâu, có lẽ đây chính là vận mệnh chỉ định đi!
Chỉ định anh vì an toàn của cô mà lo lắng, cũng là cam tâm tình nguyện.
Giờ phút này ôm cô làm anh cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ thật thân thiết.
Một lát sau, Tiểu Ốc khe khẽ đẩy anh: “Trở về đi thôi! Nơi này quá loạn.
Hai ngày nữa sinh nhật em, em sẽ tìm biện pháp chạy ra ngoài, lúc đó chúng ta có thể ở cạnh nhau."
“Được, anh nhất định cho em một sinh nhật khó quên." Lữ Trị lưu luyến buông cô ra, đeo khẩu trang của bác sĩ vào, đang muốn đi ra ngoài.
Luc đó, Đậu Diệc Phồn lại đẩy cửa vào, nhìn Tiểu Ốc một chút, thấy cô yên lặng ngồi ở đó thì có chút yên tâm, xem ra tình huống của cô khá hơn so với anh nghĩ.
Anh nhìn về phía Lữ Trị thuận miệng hỏi: “Bác sĩ, cô ấy có khá hơn chút nào không?"