Tiểu Ốc thả xong ống quần cho Đậu Diệc Phồn, ngẩng đầu lên, vặn vẹo cổ.
Nữ cảnh sát nhìn thấy hành động khác thường của cô, nghi ngờ không biết vừa rồi cô cúi đầu làm gì: “Vừa rồi cô làm gì vậy?”
"A! Tôi ăn đậu hũ của anh ấy.
Không phải cô cũng muốn giống tôi chứ?" Cô vừa nói với giọng ngây thơ, vừa sờ đũng quần cậu, nhẹ nhàng nắm lại.
"Cô bao nhiêu tuổi?" Mặt của nữ cảnh sát lập tức đỏ như mông khỉ.
Cô chưa từng gặp cô nhóc nào không biết xấu hổ như vậy, dám ở trước mặt người khác có hành động bỉ ổi với một chàng trai, cô ta không thấy ngượng hay sao? Mà cô ta nhìn còn rất trẻ, có khi còn ở tuổi vị thành niên cũng nên.
"Tôi đã mười bảy tuổi rồi, cho nên không phải là người chưa thành niên có hành động bỉ ổi với thiếu nam." Cô chớp chớp đôi mắt to vô tội.
".
.
.
.
.
." Nữ cảnh sát cảm thấy đáng thương cho Đậu Diệc Phồn đang ngồi ở ghế lái.
Một bé trai đẹp như vậy mà lại bị sàm sỡ ngoài đường, không được, cô muốn chính nghĩa, cô nhìn về phía Đậu Diệc Phồn hòa ái nói: "Cậu bé, cậu có muốn kiện hành động sàm sỡ bỉ ổi của cô ta không, tôi có thể làm chứng giúp cậu".
"Không cần, bởi vì tôi rất thích".
Đậu Diệc Phồn nhướng mày, cậu không nói dối, thật sự rất thích.
Nữ cảnh sát hộc máu.
.
.
.
.
.
Hai người bị đưa vào đồn cảnh sát để điều tra, cảnh sát hỏi gì cũng một mực nói không biết, mà đúng là bọn họ không biết gì, trước đây Tiểu Ốc vẫn ở Mộc gia, hôm qua cô mới xuất hiện ở phố Tam Hoàng, thì hôm nay đã bị truy sát ở ngoài đường, cô thật sự rất oan uổng.
Nếu không phải Đậu Diệc Phồn đang ở cạnh cô, cô sẽ cho rằng là cậu làm, dù sao nếu tính người mà cô đắc tội thì chỉ có cậu mà thôi.
Cô không biết, Đậu Diệc Phồn càng không biết, cậu chỉ đưa Tiểu Ốc đi ăn kem thôi.
Hai người ra khỏi đồn cảnh sát, lập tức có người của Đậu gia đón, đối với cậu cung kính nói: "Thiếu gia, ngài không sao chứ?"
"Không sao, những người khác đâu?" Cậu hỏi.
"Ở trên xe, chúng tôi dẫn theo hơn hai mươi người tới, đợi điện thoại của ngài ở gần đồn cảnh sát, không dám lộ diện sợ bứt dây động rừng".
"Cho toàn bộ bọn họ về đi, nguy cơ đã được giải trừ".
Cậu ưu nhã ngáp một cái.
"Yes, thiếu gia".
Người đàn ông kia nhìn Tiểu Ốc một cái, không nói gì, xoay người rời đi.