Tiểu Ốc về nhà sau khi nhận được điện thoại của Mộc ba, thấy trong phòng chất đầy quà tặng, vẻ mặt Mộc ba cùng Mộc mẹ buồn thiu, cảm thấy có chuyện không hay nên thận trọng hỏi: "Ba, đã xảy ra chuyện gì?"
Mộc ba ngẩng đầu lên, thở dài nói: "Đậu gia phái người tới cầu hôn, đây là sính lễ của của họ đem tới"
"Sính lễ? Có ý gì? Ai muốn lập gia đình?" Ánh mắt Tiểu Ốc quét qua phòng một vòng, cuối cùng dừng lại trên người một nữ giúp việc khoảng mười tám mười chín tuổi, đi đến bên cô gái lên tiếng chào: "Chị muốn lập gia đình sao? Chúc mừng chị"
"Không phải con bé".
Mộc mẹ thở dài.
"Vậy là ai? Nhà mình chỉ có con và chị ấy chưa cưới, chẳng lẽ là mẹ?" Rất không có khả năng đó! Đậu Diệc Phồn thích Mộc mẹ như vậy?
"Đừng làm rộn".
Giờ phút này Mộc mẹ không tâm tình cùng cô nói giỡn: "Đậu đại ca tự mình ra mặt giúp con trai ông ta, hi vọng con có thể gả cho Đậu Diệc Phồn, hơn nữa càng sớm càng tốt".
"Cái gì? Con không đồng ý! Con muốn gả cho Kiều Kiều.
Trả sính lễ lại có được hay không, con xin mẹ đấy".
Cô không muốn gả cho bất kì ai khác ngoại trừ Kiều Kiều, thật quá hoang đường, sao bỗng nhiên lại xuất hiện chuyện cầu hôn chứ?
"Sính lễ Đậu gia đã mang tới sao có thể trả lại, không có đạo lí đó, làm thế không phải làm mất thể diện của Đậu gia sao?" Mộc ba thở dài.
Thế lực Đậu gia lớn hơn ông rất nhiều, cho nên ngay cả cự tuyệt ông cũng không dám.
Mặc dù Đậu gia có nói cho bọn họ ba ngày suy nghĩ, nhưng đấy chỉ là hình thức mà thôi.
Ông bà đã nuôi đứa con gái này từ nhỏ, giờ phải gả cho người khác, thật không nỡ...!Ở trong mắt ông bà, Tiểu Ốc từ nhỏ đến giờ đều là con dâu có một không hai.
Hiện tại, chuyện ông lo lắng nhất đã xảy ra, mặc cho hành động, cử chỉ của Tiểu Ốc có thô tục, khiếm nhã thế nào thì vẫn có người để ý, mà ông thì không thể làm gì được bởi vì đó là Đậu gia, nhân vật hắc đạo nổi tiếng trong thành phố.
Ông không dám lấy trứng chọi đá.
"Ba, nếu không thì như vậy đi! Con sẽ nhảy từ lầu hai xuống, như vậy chắc chắn sẽ bị thương, đến lúc đó chúng ta sẽ có cớ để từ chối hôn sự này".
Cùng lắm thì ngã gãy chân.
Cô thà rằng tàn phế cũng chỉ gả cho Kiều Kiều chứ không gả cho ai khác.
Mộc ba vừa nghe xong mặt mày nhăn nhó: "Như vậy quá mạo hiểm, nếu bị thương vô cùng nghiêm trọng, thì nửa đời sau con làm thế nào?"