Mộc Trạch Khải thua trận: “Em không thể gọi tôi một tiếng anh trai sao?”
Có thể, Tiểu Ốc thoáng nghĩ đến, sau đó thâm tình hét lên với Mộc Trạch Khải đang đi xuống lầu: “Oh ba, tắc nhiên hoàn du!” (phiên dịch: tiếng Hàn: anh, em yêu anh).
Mộc Trạch Khải bị cô làm cho sợ tới mức suýt chút nữa ngã cầu thang, may mắn anh kịp bám vào thanh vịn, nghiêm túc nói: “Về sau khi tôi xuống cầu thang thì em nên câm miệng lại”.
“A, vậy sau này chờ anh đi xuống hết cầu thang em mới nói nhé”.
Mộc Trạch Khải đau khổ, tại sao trong nhà lại có một tiểu ác ma chứ: “Không phải em muốn luyện Judo sao? Còn không đi?”
“A, em đi ngay đây”.
“Chờ đã, tại sao đột nhiên em lại muốn học Judo?” Thật ra thì cô giờ đã là thiên kim của Mộc gia, chỉ cần chơi mà không cần làm cũng chẳng ai dám nói một câu, cũng luôn có cơm ăn, gạo Mộc gia thừa nuôi cô thành sâu gạo.
“Để bảo vệ anh”.
Chính xác là bảo vệ sự trong sạch của anh, bởi vì Mộc Trạch Khải mang tiếng là công tử đào hoa nhưng thật ra anh vẫn còn là xử nam.
“Tôi mà cần em bảo vệ thì toàn bộ bảo vệ có thể giải tán về nhà”.
Cô chỉ là một cô gái yếu đuối có hành động cậy mạnh.
Mộc Trạch Khải cho là cô nói đùa, mặc dù anh chỉ là một thư sinh nhưng chưa chắc cô đã khỏe bằng.
“Hai năm, chỉ cần cho em thêm hai năm thì bọn họ thật sự có thể về nhà mà ăn”.
“Cho em hai năm để em lật tung cái nhà này lên à”.
Anh cười lạnh một tiếng đi tới ngồi xuống ghế sô pha.
Bây giờ là giờ tối, tối nay ba mẹ xã giao bên ngoài nên phải qua đêm ở khách sạn.
Vốn anh cho rằng cuối cùng tối nay anh có thể phá bỏ danh xử nam, đáng tiếc bị cô phá, do vậy anh dứt khoát ngồi xem tin tức.
Lúc Tiểu Ốc đang định đi luyện Judo thì bảo vệ A Hổ chạy vào báo cáo với Mộc Trạch Khải: “Thiếu gia, mới vừa rồi tiểu thư ném cái chăn, rơi trên xe người ta làm xe tông vào đuôi xe khác.
Bây giờ người kia đang tụ tập nhiều người trước cửa nhà chúng ta đòi bồi thường, giờ nên làm gì ạ?”
Mộc Trạch Khải bình tĩnh như thường tắt ti vi, nghiêng đầu hỏi: “Có ai bị thương không?”