"Cô vẫn nên trở lại một chuyến đi! Tôi phải cho người dạy cô thế nào nạy khóa, mở khóa, mở tủ an toàn, lại học thêm một chút cách leo tay không lên những tòa nhà cao ốc, tôi nghĩ cô sẽ thích những khóa học này. Có như vậy cô mới có thể lấy được tài liệu của khách hàng sớm một chút. Phòng làm việc của ông chủ sòng bạc cũng không phải là dễ mở như vậy."
"OK, nhưng tôi trở về sẽ không sao chứ?"
"Điền này đúng là có chút khó khăn, nhưng Macao lại quá phiền toái, rất dễ bị người khác chú ý, mà ở chỗ đó cũng không có dạy những khóa này." Vương Triệu Quân cũng rất khổ não.
"Đến Nam Thành đi! Tôi có thể dừng chân ở đó, cũng bảo đảm bí mật hơn, anh kêu thầy đến Nam Thành dạy tôi." Tiểu Ốc nghĩ Lữ Trị sẽ cho cô một chỗ tốt, vừa bí mật vừa rộng rãi.
"Được, đợi tôi đem địa chỉ gửi đi rồi sẽ mời thầy đến dạy cô."
Sau khi Tiểu Ốc cúp điện thoại thì nhìn thấy Lữ Trị đang liếc mắt nhìn mình: "Thế nào?"
"Em lại có nhiệm vụ? Ở Macao?" Anh cau mày. Thật không phải chuyện tốt.
"Đúng vậy, trước mắt, em muốn ở lại đây năm ngày, anh có thể giúp em tìm một chỗ bí mật không? Bởi vì có người muốn tới dạy em một chút kỹ năng." Tiểu Ốc thích những thứ kỹ năng muôn hình vạn trạng kia, như thuật hóa trang lần trước cũng rất thú vị
"Anh có một biệt thự ở giữa sườn núi, tuyệt đối bí mật. Anh vốn định đưa cho em làm quà sinh nhật, anh nhớ tháng sau là sinh nhật em, định đến lúc đó sẽ tặng cho em."
"Anh tặng em món quà lớn như vậy ah!" Tiểu Ốc cảm thấy không cần thiết.
"Anh cảm thấy tặng quà cho người mình tin tưởng là đáng giá, em cứ nhận đi. Anh là thương nhân, làm sao để ình thua thiệt chứ. Hôm nay anh tặng quà cho em, nếu sau này lại cùng em kết hôn, thì của em còn không phải là của anh sao, còn nếu không may mắn thì coi như là đưa cho em tiền chia tay rồi."
Nghe anh nói như vậy Tiểu Ốc thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn là không chịu tiếp nhận: "Khế ước mua bán nhà coi như xong, em cũng có thói quen phiêu bạt khắp nơi, có chỗ cho em ở cũng là không tệ rồi."
Lữ Trị cũng không miễn cưỡng cô. Sau khi trở lại Nam Thành, Tiểu Ốc trực tiếp đi vào ở. Tiểu Ốc phải học tập rất nhiều thứ nên anh muốn gặp cô cũng rất khó. Không phải Tiểu Ốc làm bộ làm tịch, mà cô thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết theo thầy giáo chạy đi nơi nào.
Mấy ngày sau, Tiểu Ốc căn bản đã học xong cách mở các loại khóa, tay không leo lầu, nhưng còn phải học tăng cường, bởi những thứ đó không phải trong thời gian ngắn có thể học giỏi được.
Lúc gần đi, Tiểu Ốc đi gặp Lữ Trị, nhưng lại cố ý dịch dung, đi tới cũng vừa đúng giờ. Cô ngồi xuống đối diện anh, Lữ Trị cũng chưa nhận ra được: "Tiểu thư, nơi này đã có người ngồi."