Lữ Trị hấp ta hấp tấp gọi điện thoại kêu thợ trang điểm đến để hóa trang và chọn đồ cho Tiểu Ốc cùng Kiều Kiều.
Buổi tối, khi Lữ Trị mang theo vợ con đến, thiếu chút nữa là mắt của đám anh em rớt ra ngoài.
Vợ yêu xinh đẹp! Con trai thì đáng yêu a!
Ước ao ghen tị phải hay không?
Mấy anh em nhìn sang hai người bọn họ, lão Ngũ nói: “Anh hai a! Làm mà không nói nha, tin tức tốt như vậy, hiện tại mới nói là sao, anh phải tự phạt ba ly."
Tiểu Ốc nhớ tới Lữ Trị có nói qua là dạ dày của anh không tốt lắm, trước kia chính là do uống rượu quá nhiều nên chủ động nói: “Để tôi giúp anh ấy uống đi!"
“Không được, không được! Tại sao có thể để chị hai uống rượu." lão Ngũ tự nhận là không thể làm khó phụ nữ.
“Nhưng anh ấy không thể uống rượu, bao tử anh ấy không tốt lắm!”
“Ôi! Chị hai đau lòng rồi. Yên tâm, em biết rõ bao tử anh hai không tốt nên sẽ không cho anh ấy uống rượu mạnh. Em chỉ muốn đánh anh ấy một trận để hả giận thôi. Anh ấy cứ như vậy gạt mọi người, trước đó vài ngày em còn cho là anh hai không có bạn gái, nên tốt bụng giới thiệu đối tượng cho anh ấy, vậy mà lại vô cớ đánh em. Nếu là anh hai sớm nói cho em biết đã có chị dâu, em còn bị đánh sao?" Cho nên anh muốn báo thù.
Tiểu Ốc nói: “Vậy là thật oan uổng cho anh ấy, ba ngày trước anh ấy mới tìm được tôi...lúc đó chúng tôi đi đăng kí trước, nên không có cơ hội nói với mọi người! Nếu muốn đánh, mà cậu cũng không ngại, tôi với cậu đánh mấy chiêu."
Lữ Trị vừa nghe, vốn là đau lòng muốn ngăn cản, nhưng lại nghĩ lão Ngũ mặc dù quyền cước lợi hại, cũng sẽ không thương tổn phụ nữ. Mà quyền cước của Tiểu Ốc tuyệt đối trên cậu ta, nên cứ để cho cậu ta kinh ngạc!
Anh lại châm thêm dầu vào lửa, trốn sau lưng Tiểu Ốc, cười nói:" Vợ à, em phải giúp anh làm chủ, đánh cậu ta!"
Mấy anh em nghe xong cũng cảm thấy mất thể diện, lão Tam nói: “Anh hai, mặc dù rất nhiều đàn ông bị vợ quản nghiêm, nhưng tại sao anh, ngay cả việc đánh nhau cũng muốn trốn sau lưng vợ. Chẳng lẽ anh không sợ vợ của anh bị đánh?"
Lữ Trị nói: “Vợ của anh quyền cước rất lợi hại, bị đòn tuyệt đối là lão Ngũ."
Một Lữ Trị ngây thơ như vậy, mấy anh em đã bao lâu không gặp rồi? Thật làm bọn họ có chút hoài niệm.
Lão Ngũ không tin, trước kia cậu ta đanh nhau toàn vô địch: “Anh hai, anh cứ khoác lác đi! Nếu như chị dâu thực sự lợi hại như vậy, vậy anh làm sao theo đuổi được?"
Trước mặt anh em cùng vợ mình, Lữ Trị có vẻ thoải mái, bày ra vẻ mặt vừa vô lại, mà còn mặt dày: “Là anh mặt dày theo đuổi đấy chứ! Về sau ra khỏi cửa ai khi dễ anh...anh sẽ đi tìm vợ yêu tố cáo!"