Lương Thần hơi hơi ngước cằm, chậm rãi phun ra vấn đề thứ ba mình vừa nói kia: “Anh cảm thấy, hiện tại anh còn xứng đến bảo tôi buông tha cho Cảnh Hảo Hảo ư?”
Cùng với một câu cuối cùng Lương Thần phun ra, trên mặt Thẩm Lương Niên liền không có một chút huyết sắc, trong nháy mắt ánh mắt anh ta liền ảm đạm xuống, không có chút sáng rọi, ngay cả hai vai cũng suy sụp xuống trong nháy mắt này.
Lương Thần nhìn Thẩm Lương Niên không hề có sinh khí như vậy, cổ ác khí mạc danh kỳ diệu nghẹn ở trong tâm anh từ khi biết được chuyện hư hỏng kia của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn, liền tiêu tán không ít.
Qua một hồi lâu, Thẩm Lương Niên vẫn không có nói chuyện, Lương Thần cũng không có ý tứ mở miệng, trong toàn bộ văn phòng, vô cùng im lặng.
Ánh mặt trời cuối thu ngoài cửa sổ, chói lọi chiếu vào trên cửa sổ sát đất ở phía nam phòng làm việc, chiếu ra một mảnh lớn ánh sáng ở trong phòng, tạo ra bóng ảnh của bài trí trong phòng.
Qua không biết bao lâu, trong nháy mắt thời tiết trở nên có chút âm u, ánh mặt trời biến mất, ánh sáng trong toàn bộ phòng tối đi rất nhiều, lúc này Lương Thần mới chậm rãi đứng thẳng thân thể, ánh mắt nhìn Thẩm Lương Niên giống như dại ra, âm điệu bình thường mở miệng, nói: “Nếu không có việc gì, lát nữa tôi còn có cuộc họp.”
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Thẩm Lương Niên không phải nghe không hiểu, qua lúc lâu anh mới nhẹ nhàng giật giật mắt, nhìn Lương Thần, há miệng: “Tôi......”
Chỉ nói một chữ, Thẩm Lương Niên liền không biết nên nói gì nữa.
Đây là từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên anh cảm giác được không có lời nào để nói như vậy, cho tới nay, Cảnh Hảo Hảo giống như là người nhà của anh, tồn tại trong sinh mệnh của anh, mặc dù sau đó chính mình có tiền, giống như ngàn vạn đàn ông trên thế giới, không chống lại được dụ hoặc, có phụ nữ bên ngoài, nhưng đáy lòng anh, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn đứng ở vị trí không thể thay thế, anh cảm thấy dù phát sinh chuyện gì, Cảnh Hảo Hảo vĩnh viễn đều là của anh, nhưng hiện tại, lúc Lương Thần cầm mấy thứ này bày ra trước mặt anh, dùng ngữ khí khí thế bức nhân mà lại vô cùng kiên quyết như vậy, chất vấn anh, anh mới phát hiện, giống như trong lúc vô tình, khoảng cách giữa mình và Cảnh Hảo Hảo đã xa xôi vạn phần rồi.
Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ mất đi Cảnh Hảo Hảo, cho nên lúc đột nhiên ý thức được sẽ mất đi...... Thẩm Lương Niên phát hiện, chính mình lại hoảng hốt không thể nói nên lời.
Thật lâu sau, Thẩm Lương Niên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, miệng đóng đóng mở mở, chính là nói một câu: “Xin anh, chăm sóc cô ấy...... Cô ấy, cô ấy......”
Thẩm Lương Niên chỉ liên tục nói hai chứ “Cô ấy”, liền cảm thấy trong nháy mắt hốc mắtcó chút chua xót, thậm chí âm cuối cũng có chút nghẹn ngào lên, anh rất nhanh quay đầu, đứng lên, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chỉ nói một câu: “Gặp sau.”
Liền vội vàng đi về phía cửa phòng làm việc.
Bước chân Thẩm Lương Niên đi rất gấp, hỗn độn không có quy tắc gì, thậm chí lúc sắp ra khỏi văn phòng, suýt nữa tự té trật chân mình, anh chật vật nâng tay lên, vịn tay cầm cửa, hít sâu vài hơi, mới trấn định cảm xúc của mình một chút, kéo cửa ra, kéo bước chân nặng giống như ngàn cân, đi ra ngoài từng chút một.
Lương Thần vẫn luôn duy trì tư thái vừa rồi, ngồi ở trên sô pha, xuyên thấu qua thủy tinh, nhìn thân ảnh Thẩm Lương Niên càng chạy càng xa, anh không chút nào cảm giác được khoái cảm thắng lợi sau khi quyết đấu.
Thậm chí, toàn bộ tâm giống như trời đột nhiên biến đổi ở bên ngoài vào lúc này, trời u ám, trầm thấp áp lực.