“Dựa vào......” Từ Dung bị Lương Thần đả kích cúi đầu phun ra một câu, sau đó mở miệng nói: “A Thần, sao cậu không nói cho mẹ cậu biết chuyện Cảnh Hảo Hảo? Chẳng lẽ cậu cũng chỉ là thuần túy chơi một chút? Cô gái kia gặp gỡ Lương Niên đã đủ đáng thương, hiện tại cậu còn như vậy.”
“Cảnh Hảo Hảo cũng không phải động vật trong vườn bách thú, không cần bị bọn họ lần lượt đến vây xem một lần.”
......
Lương Thần trở lại biệt thự giữa sườn núi đã sắp là hai giờ nửa đêm, toàn bộ biệt thự yên tĩnh lợi hại, anh lên lầu, trực tiếp đưa thuốc mỡ cho thím Lâm, sau đó tự mình vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra, thím Lâm đã rời đi, phòng ngủ có vẻ càng tĩnh lặng.
Lương Thần lau khô tóc, lên giường, nằm ở bên người Cảnh Hảo Hảo, bất tri bất giác liền nghĩ đến câu nói Từ Dung vừa hỏi mình kia.
Sao cậu không nói cho mẹ cậu biết chuyện của Cảnh Hảo Hảo?
Thật ra không phải không nói, mà là tôn trọng.
Đời này của anh, nếu thật sự quyết định giới thiệu một người phụ nữ cho người trong nhà biết, như vậy người phụ nữ kia, nhất định là người đời này anh muốn kết hôn .
Dựa theo câu quảng cáo vào lễ tình nhân thất tịch lần trước, anh chính là yêu Cảnh Hảo Hảo, anh không có kinh nghiệm, không thể đặc biệt xác định anh chính là yêu Cảnh Hảo Hảo .
Huống chi, hiện tại Cảnh Hảo Hảo cũng sẽ không gả cho anh......
Lương Thần quay đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, cô ngủ có chút trầm, bởi vì uống rượu, trên mặt có chút hồng hồng, khóe môi mang theo một chút ý cười nhàn nhạt, anh nhịn không được nghĩ đến lúc cô vừa mới hôn mê bất tỉnh, gọi tên Thẩm Lương Niên.
Đột nhiên, anh rất muốn biết rốt cuộc trong đầu cô nghĩ tới chuyện gì về Thẩm Lương Niên?
Đêm đã khuya, nhưng anh không có một chút mệt mỏi, Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo hồi lâu, nhịn không được lấy di động của mình ra.
Anh nhớ rõ anh từng thấy qua di động của Cảnh Hảo Hảo, màn hình di động của cô là ảnh chụp chung của cô và Thẩm Lương Niên.
Lương Thần cầm di động, nhẹ nhàng đến gần Cảnh Hảo Hảo, ôm cô trước ngực của mình, điều chỉnh tốt tiêu cự, chụp ra một tấm ảnh của mình và cô.
Bởi vì không lấy tốt góc độ, thiếu nửa mặt của Cảnh Hảo Hảo, cho nên Lương Thần điều chỉnh một lần nữa, tiếp tục chụp mấy tấm, sau đó anh từ từ chọn một tấm từ trong di động, đặt làm hình bảo vệ.
Lương Thần khóa di động, mở ra, vẫn lặp lại nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp kia.
Giữa mặt mày cường tráng của anh, dần dần biểu lộ ra ôn nhu, thậm chí đến cuối cùng, anh nhìn chằm chằm ảnh chụp chung của anh và cô trên màn hình, phát ngốc lên.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Hảo Hảo nằm ở trong lòng anh đột nhiên nhúc nhích, Lương Thần nghiêng đầu, nhìn thấy mặt Cảnh Hảo Hảo đỏ không bình thường, trên trán phủ đầy giọt mồ hôi lớn.
Lương Thần buông di động, nhẹ nhàng chạm vào trán Cảnh Hảo Hảo, phát hiện nóng đến kinh người, sợ tới mức anh vội vàng gọi điện thoại nội tuyến ở một bên, nói thím Lâm kêu bác sĩ.
Cơn sốt của Cảnh Hảo Hảo đến rất nhanh, cả người trở nên cực kỳ không an phận, vừa khóc lại nháo, khăn mặt Lương Thần đặt ở trên trán cô, bị cô nắm lấy năm lần bảy lượt, cuối cùng Lương Thần chỉ có thể ôm cô, cô lại quyền đấm cước đá náo loạn ở trong lòng anh.
Mặc dù cô sinh bệnh, khí lực cũng không nhỏ, đánh cho Lương Thần kêu rên hai tiếng, vỗ sau lưng cô: “Hảo Hảo? Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo sốt hồ đồ, mơ mơ màng màng mở ánh mắt một chút, rất nhanh lại nhắm lại, sau đó tựa vào trên vai Lương Thần, khó chịu nức nở lên.
Đáy lòng Lương Thần lắp đầy một ngọn lửa, cầm điện thoại bên cạnh liên tiếp thúc dục ba bốn lần, bác sĩ mới chạy tới