Editor: May
Bắt đầu từ trong nháy mắt đó, Lương Thần sững sờ, anh nhìn Cảnh Hảo Hảo, nhìn hồi lâu, trong não tới tới lui lui đều lưu chuyển một câu cuối cùng của Cảnh Hảo Hảo “Mặc dù chúng tôi không thể cùng một chỗ, tôi cũng không nguyện ý cùng một chỗ với anh.”
Ngữ khí của Cảnh Hảo Hảo, không có khí phách như anh, cũng không có âm hiểm như anh, thậm chí âm điệu còn có chút thấp, nhưng lại nói vang dội giống như một cái tát, hung hăng ném ở trên mặt Lương Thần, sau đó, thần thái của anh, bắt đầu trở nên lạnh lẽo từng chút một, đôi mắt tối đen thâm thúy, yên lặng nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, thần sắc bên trong thay đổi liên tục, làm cho người ta không biết anh đang nghĩ cái gì.
Mặc dù chúng tôi không thể cùng một chỗ, tôi cũng không nguyện ý cùng một chỗ với anh...... Rốt cuộc đáy lòng của cô có bao nhiêu ghét bỏ anh, mới có thể không có do dự và dừng lại nào, không chút nào che dấu liền nói ra lời nói như vậy?
Trong nháy mắt, Lương Thần không cảm giác được bất kỳ tri giác nào, anh chỉ bình tĩnh nhìn khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp kia của Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt trong suốt thấy đáy, diện mạo mềm mại trời sinh, thoạt nhìn làm cho người ta có một loại cảm giác khéo léo nhu nhược, sao miệng ra liền có thể nói ra lời tuyệt tình như vậy? Người phụ nữ này, thật đúng là lá gan rất lớn, lại dám nói chuyện như vậy?
Càng nghĩ, càng cảm thấy có một đoàn lửa giận nhanh chóng quay cuồng ở trong thân thể, đến cuối cùng, toàn thân Lương Thần đều tức đến phát run, trong ánh mắt tuấn mỹ quay cuồng một tầng lệ sắc làm cho người ta sợ hãi, nhưng khóe môi anh, cố tình nâng lên, nâng tay lên, động tác đặc biệt ôn nhu vuốt ve da thịt hai gò má của cô: “Hảo Hảo, lời em vừa nói đều là lời nói trong lòng của em, có phải không?”
Giọng nói anh rất nhẹ, như là từ từ thở ra, nhưng ngữ điệu so với vừa rồi anh nổi giận chỉ vào cô gầm rú càng khủng bố hơn, Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức run như cầy sấy.
Lương Thần nhìn thấy đáy mắt Cảnh Hảo Hảo hiện ra sợ hãi, ý cười nơi khóe môi, biến mất từng chút một, cả người hoàn toàn không có ý tứ thu liễm tức giận, anh đã sắp không chịu được nữa, từ năm ngày trước khi biết Thẩm Lương Niên nói mang cô cùng nhau rồi đi, anh nhẫn nại tính tình chờ đến hôm nay, nhìn thấy cô thật sự không lưu tình chút nào tiêu sái bỏ đi, anh cũng đã nhẫn đến cực hạn.
Hiện tại cô còn nói ra lời nói như vậy, kích thích anh thật muốn xé nát cô, không...... xé nát thì rất tiện nghi cho cô, anh ngẫm lại anh phải làm như thế nào, mới có thể giải hận......
Sắc mặt Lương Thần dần dần trở nên có chút dữ tợn, giây tiếp theo lại đột nhiên vươn tay, bắt lấy bả vai của cô, lực đạo lớn đến có chút kinh người, như là có thể bóp nát xương cốt của cô bất cứ lúc nào, trực tiếp kéo cô đến bên giường, ném cả người cô lên trên giường.
Khí lực anh rất lớn, Cảnh Hảo Hảo té mạnh lên giường, cả người cô còn chưa kịp đứng dậy, Lương Thần liền hung hăng đặt ở trên thân thể của cô, không có thương hương tiếc ngọc gì, cũng không có thương tích che chở gì, mang theo hết thảy hận ý muốn hủy diệt, cứ như vậy không lưu tình chút nào liền xâm chiếm cô.
Nhưng anh lại cảm thấy như vậy không đủ giải hận, cho dù Cảnh Hảo Hảo đau đến sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu run rẩy lên theo: “Không muốn cùng một chỗ với tôi? Tốt lắm, Cảnh Hảo Hảo, tôi cố tình hàng ngày cứ phải trói chung một chỗ với em, tôi nói cho em biết, cả đời này của em, mơ tưởng chạy thoát từ bên người của tôi!”
Lương Thần càng mắng càng cảm thấy đáy lòng phẫn hận, phẫn hận làm cho anh hận không thể cứ như vậy phá hủy cô!
Nghĩ nghĩ, anh liền vươn tay, lật thân thể cô một cái, sau đó bóp cằm của cô, ép buộc cô nhìn anh.