Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

chương 594: tâm sự [24]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: May

Bởi vì chấn động, điện thoại chậm rãi di động ở trên bàn, phát ra âm thanh ong ong ong.

Màn hình sáng ngời nhất diệt, Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm mặt trên Lương Thần tên, một chút nghĩ đến chính mình vừa mới làm cái kia mộng, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, sau đó liền vươn tay, cầm lấy điện thoại di động.

Cô hít sâu một hơi, làm cho tâm tình của mình bình phục xuống, sau đó tiếp nghe điện thoại, ngữ khí đặc biệt trấn định nói với bên trong: “Alo?”

“Hảo Hảo sao?” Giọng nói quen thuộc của Lương Thần cách điện thoại truyền đến.

“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo nói không rõ đáy lòng là tư vị gì, chỉ cảm thấy nghe được giọng nói của anh, liền có một loại cảm giác thân thiết khó có thể nói nên lời, dâng lên từ dưới đáy lòng.

Cảnh Hảo Hảo hung hăng nuốt nuốt nước miếng, nắm di động, tiếp tục hỏi: “Anh gọi điện thoại đến, là muốn để tôi mời anh ăn cơm sao?”

“Ừ.” Lương Thần lên tiếng, nói: “Anh lập tức đến dưới lầu công ty em.”

“Ừm.” Cảnh Hảo Hảo lên tiếng, liền cắt đứt điện thoại, sau đó ánh mắt chợt trợn to, anh nói anh lập tức đến dưới lầu công ty?

Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng nắm túi xách trên bàn lên, sau đó nhanh như chớp chạy vào trong toilet, đứng ở trước gương, đầu tiên là chải tóc mình lại một lần, sau đó lấy hộp phấn mang theo bên người ra, hơi vỗ lên một tầng, làm cho làn da thoạt nhìn càng thêm nhẵn nhụi oánh nhuận, lúc này mới xoay một vòng trước gương, xác nhận không có vấn đề gì, mới cầm lấy túi xách, tốc độ cực nhanh vọt tới trong thang máy, nhấn số tầng một, liền đặc biệt sốt ruột nhìn con số nhảy xuống từng bậc.

Mấy chục giây ngắn ngủi, Cảnh Hảo Hảo lại chờ có chút không kiên nhẫn, cửa thang máy vừa mở ra, Cảnh Hảo Hảo bỏ chạy đi ra ngoài, sau đó lúc đi vào đại sảnh lần nữa, bước chân Cảnh Hảo Hảo lập tức chậm lại, bộ dáng biểu hiện ra đặc biệt bình tĩnh, không nhanh không chậm đi đến cửa.

......

......

Địa điểm ăn cơm, là Lương Thần chọn lựa, món ăn Giang Chiết, ở phòng ăn xoay tròn nơi tòa nhà cao nhất của thành phố Giang Sơn.

Đó là nơi cao nhất thành phố Giang Sơn, ngồi ở trước bàn ăn, xuyên thấu qua cái bàn, từ phòng ăn xoay tròn, có thể thu toàn bộ cảnh đêm thành phố Giang Sơn vào trong mắt.

Người trong phòng ăn xoay tròn rất nhiều, cũng rất im lặng, có âm nhạc du dương vờn quanh chung quanh, không khí thoạt nhìn vô cùng lãng mạn.

Cảnh Hảo Hảo bưng ly rượu, đưa tới trước mặt Lương Thần, chạm ly với anh: “Tuy rằng đã từng nói qua câu cảm ơn với anh, nhưng vẫn muốn nói lại lần nữa.”

Cảnh Hảo Hảo hơi tạm dừng một chút: “Cám ơn.”

Ở dưới bầu trời đêm đầy ánh sao ngoài cửa sổ, thần thái Lương Thần thoạt nhìn rất tuấn lãng, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nói: “Không quan hệ.”

Sau đó liền dẫn đầu giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Mới vừa rồi lúc Lương Thần nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo thực sâu thẳm, mở miệng giọng nói dễ nghe êm tai, giống y như cảnh tượng trong giấc mộng cô nằm úp ngủ trong phòng làm việc vào chiều hôm nay, Cảnh Hảo Hảo lập tức giật mình tại chỗ, chỉ cảm thấy không khí chung quanh phòng làm việc trở nên có chút loãng, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.

Giống y như cảm giác ngừng thở trong giấc mộng của mình.

Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo qua một lúc lâu cũng không có uống rượu, nghĩ đến cô không thích uống, liền gõ bàn một cái, hỏi: “Muốn anh giúp em đổi một ly nước trái cây không?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, lúc này mới ý thức được chính mình lại có thể đang thất thần, vì che giấu xấu hổ, cô vội vàng giơ ly rượu lên, một hơi, ừng ực uống không còn một mảnh.

Buông ly rượu, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Lương Thần còn đang nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt vô cùng thâm thúy, nhìn đến cô tâm hoảng ý loạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio