Editor: May
Lương Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo lập tức sáng tỏ cười giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu của Duyên Hoa.
Ba người uống một hơi cạn sạch.
Sau đó Lương Thần nhận lấy ly rượu không trong tay Cảnh Hảo Hảo, và ly trong tay của mình, cùng nhau đặt tới trên khay của phục vụ bên cạnh, sau đó lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ tinh xảo, đưa cho Duyên Hoa.
Lực đạo nắm ly rượu của Duyên Hoa hơi lớn thêm một chút, lộ hàm răng trắng tinh cười hỏi: “Là quà sinh nhật cho em sao? cái gì vậy?”
“Mở ra nhìn xem.”
Duyên Hoa vừa cười cười, nhận lấy, giống như giả vờ giả vịt, mở ra một chút, nhìn bên trong là dây chuyền đá quý không biết quý hơn phật châu trên cổ tay Cảnh Hảo Hảo bao nhiều lần, đáy lòng lại không nhấc lên nổi vui mừng.
Lễ vật không có tâm, cho dù là vô giá, cũng là thùng rỗng kêu to.
Nhưng trên mặt của cô ta, lại cố liều mạng nặn ra một nụ cười, nhìn Lương Thần, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh, anh Lương Thần.”
Lương Thần nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa, chỉ nhìn nhìn chung quanh, sau đó liền nói với Duyên Hoa: “Tôi trước đi sang bên cạnh chào hỏi bạn bè, em chơi vui vẻ.”
“Ừ.” Duyên Hoa gật gật đầu, mỉm cười nhìn theo Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo dần dần rời đi, sau đó ý cười nơi khóe môi, dần dần biến mất sạch sẽ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt xuống theo.
......
Từ lúc chào đời tới nay, đây là bữa tiệc sinh nhật Duyên Hoa trôi qua thống khổ nhất, cô giống như trên những tiệc sinh nhật trước kia của mình, tầm mắt luôn không tự chủ được dừng ở trên người Lương Thần.
Nhưng Lương Thần từng hằng năm luôn lẻ loi một mình ở trên tiệc sinh nhật của cô, lúc này đây, bên người anh, đứng một cô gái xinh đẹp sạch sẽ.
Nhìn ra được, anh rất quan tâm cô gái kia, thay cô ta chắn rượu, thay cô lấy nước ấm, cùng cô ta ngồi ở góc im lặng sáng sủa nói chuyện phiếm.
Hai người không biết nói cái gì, Cảnh Hảo Hảo thỉnh thoảng cong mặt mày cười một chút, như là hoa bách hợp tinh khiết nhất, mà Lương Thần, tuy rằng không có cười rõ ràng như vậy, nhưng ánh mắt, lại ôn nhuận đa tình.
Hình ảnh kia, tốt đẹp đến không thể xoi mói, nhưng lại hung hăng đâm đau ánh mắt Duyên Hoa.
Trên tiệc sinh nhật, là có vũ hội.
Những năm trước, bạn nhảy Duyên Hoa, luôn là Lương Thần, năm nay, không đợi cô đi mời Lương Thần, Lương Thần liền mang theo Cảnh Hảo Hảo tiến vào sân nhảy.
Duyên Hoa ngồi ở một bên, nhìn trong sân nhảy chỉ có hai người khiêu vũ, tầm mắt trở nên có chút mờ mịt, cô chậm rãi cúi đầu, cầm lấy ly rượu trên bàn, uống một ly lại một ly.
Khúc nhạc này, chỉ có bốn phút ba mươi bảy giây, nhưng Duyên Hoa lại cảm thấy như là đã trải qua mấy đời, dài đến làm cho cô trở nên cực kỳ thông suốt.
Đến cuối cùng, cô dứt khoát cầm chai rượu rót hết rượu, sau đó lung la lung lay đứng lên, muốn đi vào trong sân nhảy trực tiếp tách bọn họ ra.
Nhưng đứng ở bên cạnh sân nhảy, Duyên Hoa lại cảm thấy chính mình không có một chút dũng khí, cuối cùng, chỉ chậm rãi lùi ra sau hai bước, liền trực tiếp xoay người, đi ra khỏi hiện trường bữa tiệc.
......
Cảnh Hảo Hảo đã thật lâu không có khiêu vũ với người khác, bước nhảy có chút mới lạ, nhưng ở dưới sự dẫn dắt của Lương Thần, cô lại cảm thấy như là con bướm nhanh nhẹn bay múa.
Bốn phút ba mươi bảy giây này, càng như là một loại hưởng thụ.
Lúc kết thúc, Cảnh Hảo Hảo còn hơi có chút lưu luyến không rời.
Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo đi tới vị trí trong góc ngồi xuống, tự mình đưa cho Cảnh Hảo Hảo một ly nước.