Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

chương 239: sư tử cuồng nộ (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Dạ phải, anh nói đúng rồi, hắc tiên sinh, trừ phi chân của anh không đáng giá hai mươi tỷ Đô-la, nếu không tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì, anh cứ tiếp tục tức giận!”

Lòng Tường Vi vẫn không khỏi bị hắn làm cho đau nhói, nhưng năm năm qua, cô đã thay da đổi thịt, cô sẽ không bởi vì hắn công kích mà mềm yếu vô dụng nữa, cho dù là đau đớn, cô cũng hiểu được như thế nào phản kích!

Sau khi nghe xong câu nói của cô, lông mày rậm của hắn không khỏi nhíu lên, hắn có chút kinh ngạc với lời nói của cô, cô đã không còn là Tường Vi năm năm trước đứng núp ở góc cửa, ăn nói ngắc ngứ e lệ nữa rồi, khẽ nheo lại tròng mắt hẹp dài, hắn gắt gao nhìn chăm chú vào mái tóc tím của cô, tròng mắt tím của cô, mặc dù như vậy cô cũng vẫn đẹp không gì sánh nổi, nhưng trong mắt hắn, lại là con dấu của một người đàn ông khác!

Mà như thế, khiến cho hắn cực kỳ chói mắt!

“Hừ! Chân của tôi có đáng giá hay không, ba tháng sau mới biết, nhưng điều duy nhất có thể khảng định là, người phụ nữ hạ tiện như cô, khẳng định không đáng giá hai mươi tỷ!”

Hắn nói với nàng lời nói độc ác, hắn cho là làm như vậy, sự phẫn nộ của mình mới có thể giảm bớt một chút, có thể bớt ở để ý cô một chút, nhưng là càng nói như vậy, hắn càng thấy được mình cũng không sung sướng! Đáng chết, hắn hận mềm yếu như vậy!

Tường Vi khẽ nhíu mi tâm, không tiếp tục cãi lại, chăm chú nhìn người đàn ông nhếch nhác trước mặt, trong phòng tia sáng âm u, cô nhìn không rõ mặt của hắn, rèm cửa sổ bị khép chặt, không lọt khe được vào bất kỳ nguồn sáng nào, người hầu mang tới đồ ăn sáng đã sớm bị hắn văng ra đầy đất.

Nơi này, xem ra giống như là mới vừa mới trải qua một trận cướp bóc, mà đầu sỏ gây nên, chính là tên đàn ông đang dựa vào trên giường, ẩn giấu mình trong u tối, không thể nhúc nhích.

Thở dài, cô thở ra một âm thanh mềm mại, cãi vã với hắn rất vô vị, bộ dáng của hắn, cực kỳ giống Tiểu Trạch lúc còn rất nhỏ, buổi tối thường thường lo lắng kêu khóc, có lúc khóc liền tận mấy ngày, cô thậm chí còn hoài nghi Tiểu Trạch cũng mắc bệnh tự cuồng chứng, cho đến khi tiểu tử có thể đi bộ, cô mới yên lòng.

“Ta quét dọn phòng trước, nếu như anh đói bụng có thể nói với tôi một tiếng, tôi đi xuống giúp anh lấy chút ăn.”

Dứt lời, cô liền khom lưng, bắt đầu cầm chổi quét những thứ bừa bãi trên sàn.

Âm thanh cô êm ái, giống như là một thuốc an thần tiêm vào trên người hắn, khiến cho hắn dần dần an tĩnh lại. Hạ mí mắt mắt, nhìn nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất dọn dẹp.

Sợi tóc màu tím buông xuống dưới, che lấp gương mặt cô, giống như rất nhiều năm trước, thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô.

Hắn gần như quên lúc nào thì đã gặp gương mặt lúc hoảng sợ của cô, vẫn còn nhớ một lần kia, cô mang cho hắn rung động, chỉ là khi đó hắn không biết mình để ý cô, nhất vị vì nghĩ thù hận, vậy mà hôm nay, loại cảm giác này so với trước càng hỏng bét hơn.

Trái tim của hắn luôn đối kháng lý trí.

Hắn thích nhìn dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn lịch sự của cô, thích nhìn bộ dáng cô nhát gan như thỏ, thích nhìn ngắm cô cười e lệ, thích nhìn tất cả của cô, ở phía sau nhìn ngắm đầu cô, hắn cũng đều cảm thấy rất đẹp.

Nhưng là. . . . . . Vừa nghĩ tới cô và tên đàn ông kia cùng thân mật ân ái, hắn liền không nhịn được ghen ghét dữ dội ——

“Tôi chán ghét cô tóc tím! Còn nữa, tháo cái áp tròng tím của cô xuống!”

Bỗng dưng, hắn cau mày nói, cắt đứt động tác dọn dẹp của cô.

Tường Vi ngước mắt, nhìn hắn một cái, “Anh chán ghét tôi quá nhiều, nếu như anh muốn nhanh thoát khỏi tôi, như vậy mau sớm làm cho chân mình tốt lên, mà không phải quan tâm tóc của tôi.”

Nói xong, cô đem mấy thứ bừa bộ đổ vào trong thùng rác, sau đó đi vào, trực tiếp đi tới bên cửa sổ sát đất, xoẹt một tiếng, kéo rèm cửa sổ ra.

Một chùm tia sáng chói mắt tiến thẳng vào, hắn theo phản xạ giơ tay lên ngăn tầm mắt, bất an hắn không nhịn được lại gầm lên: “Thẩm Tường Vi! Ai cho phép cô làm như vậy! Kéo rèm lại cho tôi!”

Hắn ghét ánh mặt trời, thứ này không cho hắn cảm giác an toàn, thế giới của hắn cho tới bây giờ đều là một vùng tăm tối, huống chi, hắn bây giờ là người què, tự ti quấy phá nội tâm hắn, hắn sợ bại lộ dưới chùm tia ánh sáng mặt trời!

“Mặt anh tái nhợt như quỷ! Nếu như anh muốn chân của ngươi mau chóng khỏi, nhất định phải phơi nhiều dưới ánh nắng mặt trời!” Nàng vẫn kéo màn cửa sổ ra, nàng dùng cách chăm sóc Tiểu Trạch mà chăm sóc hắn, vô luận như thế nào, cha con bọn họ đều là kinh người giống nhau! Điểm này khiến cho cô phải thở dài.

“Thẩm Tường Vi!” Hắn gầm thét bây giờ cũng chỉ như hổ giấy, hắn trừ ngồi ở trên giường nổi trận lôi đình, thì không làm được gì cô!

Một điểm này, Tường Vi rất rõ ràng. Cô không khỏi bật cười, lần đầu tiên cô cảm thấy, thì ra hắn có lúc hắn chỉ có thể phát tính khí trẻ con.(van: chs mình cực kỳ ghét bà tác giả nào dùng hai chữ 'trẻ con' này áp dụng cho người lớn)

“Đáng chết, cô cười cái gì! Cô nhất định phải nhạo báng ta có đúng không! Ta biết ngay cô quay trở lại không có lòng tốt như vậy!” Hắn nắm chặt quả đấm, xuyên tạc nụ cười của cô.

Tường Vi nhún nhún vai, cũng không có giải thích nhiều, chỉ là nhìn xung quanh phòng đánh giá một hồi, “Xem ra nơi này thật không thích hợp cho anh tu dưỡng, thật ra thì tôi muốn đưa anh đến một nơi tốt hơn, nơi đó rất thích hợp anh.”

Hắn nhướng mày, nhìn nàng chằm chằm, chờ đáp án của cô.

“Vườn Tường Vi!” Cô mỉm cười nói, “Tôi cảm thấy nơi đó rất thích hợp với anh, mặc dù tôi cũng không biết vì sao anh cho người làm nơi đó nở thành biển hoa, nhưng rất đẹp, rất thích hợp để dưỡng thương.”

Hắn tức giận hắng giọng một tiếng, “Ngày mai tôi cho người làm tàn lụi hết! Đều do không ai quản lý, lại dám mở cho hoa nở, không muốn sống có phải hay không!”

Lý luận kỳ quái, không có ai xử lý vườn nở đầy hoa, còn có người quản lý trái lại lại tan hoang khắp chốn?

“Anh nói chú Lực Minh sao?” Tường Vi nhớ tới tin xấu của chú Lực Minh, mắt vẫn không khỏi ẩm ướt, “Chú Lực Minh. . . . . . Làm sao mà chết?”

“Ngoài ý muốn!” Hắn lạnh lùng nói ra mấy chữ, ngay sau đó bĩu môi, không muôn cô vì nam nhân khác mà khóc lóc, điều này khiến hắn không biết phải làm thế nào, “Hiện tại, tôi muốn tắm!”

“Ách. . . . . .” Tường Vi bị câu nói của hắn làm sửng sốt, nhìn chằm chằm thân thể cường tráng của hắn, chân của hắn đang bị thương, để cô phục vụ hắn tắm, thật không phải là một chuyện khó, thế nhưng, “Ách, tôi đi gọi bác Hải tới đây giúp một tay cũng được!”

Cô chợt nghĩ người thay thế tốt hơn, ngay sau đó xoay người liền muốn đi ra ngoài gọi bác Hải.

“Đứng lại!” Hắn ảo não kêu một tiếng, “Thẩm Tường Vi, cô đừng lừa gạt tôi! Tôi muốn tự cô phục vụ tôi, đừng nghĩ mượn tay người khác!”

“Nhưng. . . . . .” Cô có chút do dự, gương mặt không nhịn được đỏ hồng , mặc dù đã sanh một đứa con, đối mặt với thời điểm lúng túng này, cô vẫn không nhịn được đỏ mặt ngượng ngùng, “Anh có phần. . . . . . hơi nặng một chút!”

Hắn hơi bị nổi đóa!

“Lại dám chê tôi nặng! Tôi mặc kệ, hai mươi tỷ Đô-la có muốn hay không là chuyện của cô!” Hắn vô sỉ lại đem điểm này để làm uy hiếp.

“. . . . . .” Nhưng điểm này, cũng chính là điểm yếu của cô! Buông thõng hai tay, cô chỉ có thể thỏa hiệp, đẩy một bên xe lăn tới bên giường, “Xe lăn đã tới, anh ngồi xuống đây, tôi đi chuẩn bị nước tắm trước!”

Tường Vi dứt lời, bước vào phòng tắm, sau khi chờ nước đổ đầy bồn, cô đi ra, lại thấy hắn vẫn ngồi không nhúc nhích trên giường, đôi con ngươi âm lệ tàn nhìn chăm chú vào cô, nếu như không nhìn lầm, thì người này rõ ràng đang ẩn nhẫn tức giận tức giận.

“Ách, nước đổ đầy rồi, anh có thể đi tắm. Xe lăn chỗ đó. . . . . . Sẽ không. . . . . .” Sẽ không ngay cả xe lăn cũng không ngồi được chứ? Mấy chữ này còn chưa nói ra miệng, liền bị hắn cắt đứt ——

“Tôi không nhúc nhích được!” Hắn cợt nhã cao ngạo phun ra mấy chữ này, lông mày dương lên giống như muốn nói cho cô biết, hắn không cử động được, xem cô làm thế nào!

Haiz. . . . . . Tường Vi thở dài trong lòng, năm năm không gặp, người đàn ông này càng ngày càng ngây thơ, do bị thương ở chân sao? Có lẽ vậy đi, dù sao hắn cũng từng là người đàn ông khí chất bất phàm, hiện tại ngay cả đứng lên cũng là một vấn đề khó, chuyện này đả kích hắn tôn nghiêm bao nhiêu đây.

“Vậy anh muốn tôi làm gì?” Cô thỏa hiệp.

“Tới đây cõng tôi!” Hắn nhỏ giọng ra lệnh.

“Gì?” Cô thiếu chút nữa đứng không vững, “Này, tiên sinh, anh cũng không phải nhẹ đâu . . . . . .”

“Sao nào, chê tôi nặng sao? Vậy được, ngày mai tôi lên ngân hàng đóng băng lại hai mươi tỷ đô.” Hắn lành lạnh châm chọc.

“Hèn hạ!” Nàng khẽ chửi thầm một tiếng, bất đắc dĩ đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, “Mau lên đi!” Cô chỉ chỉ sống lưng mình, có thể anh dũng hi sinh bất cứ lúc nào, eo cô rất nhỏ đấy, haiz. . . . . .

Chỉ là, hắn lê la một hồi lâu, vẫn chưa thấy hắn bò qua đây.

“Ách? Không phải chính anh muốn tôi cõng anh à?” Tường Vi quay đầu lại, thấy trên trán hắn đổ mồ hôi hột, có chút kinh ngạc, “Thế nào?”

Hắn ẩn nhẫn, phun ra hai chữ, “Chuột rút!”

“Ách? Chân của anh sao?” Cô vội vàng kéo chăn mỏng hắn ra, đôi tay nhanh cóng bao phủ lên chân hắn, “Chỗ nào? Tôi giúp anh xoa bóp!”

Hắn im lặng không lên tiếng, cắn răng, bởi vì cô vân vê xoa bóp một trận.

Chân hắn dưới bộ quần áo ngủ, lộ ra bộ lông khêu gợi (-.-'), thật ra thì chân của hắn không khác nhau nhiều so với chân người bình thường, nhưng bởi vì mấy năm không đi lại, nên có vẻ gầy hơn so với trước kia, điều này khiến cô có chút chua xót, nhưng ngay sau đó lầu bầu nói, “Nếu chân còn có thể bị chuột rút, thì không nên mặc nó bị tàn phế, thật chưa từng gặp qua người nào cố chấp như anh!” (van: đến lạy bà tác giả này, miêu tả kỹ cả sợi lông chân)

“Ai cần cô lo!” Hắn bất thính lình thốt ra!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio