Trước quầy lễ tân của khách sạn, người qua lại nhìn thấy một đôi nam nữ tranh cãi, ý kiến không đồng nhất.
“ Xin cho tôi một phòng hai người!” Tô Ái Thanh không biết đã nói đến lần thứ mấy với cô nhân viên lễ tân.
“ Hai phòng cho hai người.” Huyền Diệu Phong cũng không biết cải chính lại bao nhiêu lần.
Cô lễ tân trong quầy không khỏi che miệng trộm cười: “ Hai vị đã quyết định xong chưa ạ?”
Đây là một đôi tình nhân trẻ khá thú vị. Nhưng ngược với thông thường, cô gái này yêu cầu ở chung một phòng, còn anh chàng kia lại kịch liệt phản đối.
“ Một phòng đôi!” Tô Ái Thanh vẫn cố chấp không chịu từ bỏ, không thèm để ý chút nào đến ánh mắt khác thường của người ngoài nhìn vào.
Lần này, Huyền Diệu Phong không nói gì nữa, trựa tiếp mở ví ra, lấy thẻ tín dụng tính tiền. Tiền phòng tất nhiên không tiện đối với anh, nhưng anh cần phải trả, để duy trì tôn nghiêm phái nam của mình.
Cô lễ tân nhanh chóng làm thủ tục, quẹt thẻ, viết hóa đơn, rồi đưa đến trước mặt anh.
Huyền Diệu Phong kí nhanh tên, tiền đã chuyển khoản, anh không dám nhìn lâu con số trên tờ hóa đơn.
Ái Thanh nhìn theo khuôn mặt đang căng thẳng của anh, trong lòng nồng đậm cảm giác áy náy, Cô chỉ cố thỏa mãn mình, đưa ra yêu cầu mà không để ý đến cảm nhận của anh.
“ Đây là chìa khóa phòng của hai vị.” Cô lễ tân cất giọng dịu dàng và vô cùng chuyên nghiệp.
“ Cám ơn!” Huyền Diệu Phong nhận lại chiếc thẻ, xoay người đi về phía thang máy. Đi được vài bước, anh dừng lại, xoay người, thấy Ái Thanh vẫn đứng đó mà không bước theo. “ Thế nào?” Anh dịu dàng hỏi, không có vẻ gì là không vui.
Ái Thanh cắn môi, bởi vì anh trước sau vẫn cứ dịu dàng như vậy khiến trái tim cô càng thêm ê ẩm.
“ Không có việc gì.” Cô nở nụ cười vui vẻ, cất bước tiến đến gần anh, yêu kiều khoác lên cánh tay của anh.
Cô biết, chuyện vừa rồi có làm anh giận. Dù vậy, anh cũng không hề nói nặng với cô dù chỉ một câu. Sự dịu dàng và cá tính của anh khiến cô càng thêm áy náy.
Bon họ bước vào trong thang máy cao cấp đi tới tầng lầu tương ứng. Tìm được phòng theo mã số ghi trên thẻ chìa khóa, Huyền Diệu Phong thuận thế mở cửa. Cửa vừa mở, đập vào mắt anh chính là một không gian vô cùng xa hoa, rộng rãi khiến anh giật mình.
Vậy mà đối với người xuất thân hào môn thế gia như Ái Thanh mà nói, căn phòng trước mắt còn thua xa phòng ngủ của cô, gương mặt xinh đẹp vô cùng bình tĩnh, chẳng chút xao động.
Nhìn thấy sự tự nhiên trong mắt cô, Huyền Diệu Phong bất giác cảm thấy mình đã quá kinh ngạc, giống như cậu bé lần đầu được nhìn thấy cầu vồng.
“ Không hài lòng sao?” Hỏi xong, anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh đang tìm xem trong căn phòng đắt giá này có cái gì đáng giá để mà bị chặt chém đến vậy. Chiếc giường rộng Kingsize, đầy đủ mọi đồ dùng điện tử, phòng tắm so với căn phòng sinh viên mà anh đang thuê còn rộng hơn gấp mấy lần.
Đó là còn chưa kể có một gian bếp tự nấu, tủ lạnh thì đầy đủ các loại đồ uống, còn có hai bữa ăn phụ tặng kèm.
Nhưng cũng đã nói qua, giá phòng cao ngất ngưởng, khi nhìn đến những thiết bị cùng đãi ngộ này thì thấy đó là chuyện đương nhiên.
Nghĩ đến đã chi đến tận năm con số, đó là số tiền tiết kiệm do anh cật lực làm thêm mới có, Huyền Diệu Phong lại cảm thấy tim nhói đau.
Hơn hai vạn tệ, gần hai tháng sinh hoạt của anh. Anh có thể trả tiền thuê phòng, một ngày ba bữa cơm cùng tiền đổ xăng xe, thế mà chỉ trong tối nay đã bị tiêu xài hết.
Nhận thấy tâm tình anh đang xuống thấp, Ái Thanh liền nghĩ phải làm cái gì đó để xua tan không khí kì dị này: “ Diệu Phong, chúng ta uống một chai rượu vang đỏ có được không?”
Ban đêm, trời mưa, cùng nhau nghe nhạc, thưởng thức rượu vang, rất lãng mạn.
Huyền Diệu Phong im lặng nhìn cô, không có tiếp lời.
“ Tôi muốn gọi dịch vụ phòng.” Tô Ái Thanh nhấc điện thoại lên, nói một cách rất tự nhiên thành thạo trên ống nghe điện thoại.
Huyền Diệu Phong lắng nghe ngữ điệu thong dong, kì lạ và xa cách của cô. Đó là một Ái Thanh hoàn toàn xa lạ với anh, giọng điệu ra lệnh tự nhiên cứ như đó là thói quen vốn có của cô.
Cúp điện thoại, Ái Thanh xoay người nhìn anh. Ánh mắt đen của anh có vẻ đang suy nghĩ điều gì, trái tim cô co lại: “ Thế nào?”
Anh đang quan sát cô, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Huyền Diệu Phong nhíu lông mày lại, nghĩ ngợi trong giây lát, rồi dùng một giọng đặc biệt trầm thấp, thành thực nói: “ Đột nhiên phát hiện, nhìn em bây giờ không giống em…”
Cô không hiểu: “ Không giống ở chỗ nào?”
Khuôn mặt anh trông rất nghiêm túc, thử hình dung ra cảm nhận kì dị trong nội tâm: “ Giống như…rất xa cách!” Đấy cũng là biểu thị cực hạn của anh: “ Anh cũng không có ý nói như vậy!”
Cảm xúc đột nhiên biến chuyển, anh cũng không biết phải truyền tải thế nào cho cô hiểu.
Không biết thế nào, Ái Thanh nghe anh nói, trong lòng dấy lên một cảm xúc lạ: “ Em ở bên cạnh anh! Vẫn luôn ở đây, và cũng sẽ luôn ở đây!.” Cô khẩn thiết và tỏ một thái độ nghiêm túc, không có chút qua loa dối lừa.
Huyền Diệu Phong nhìn cô, cô vẫn đang ở trước mặt anh nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp như mọi khi , thế nhưng không hiểu sao anh vẫn trầm mặc, tâm tình rất phức tạp.
Ái Thanh rất ghét bầu không khí nặng nề bao trùm lên hai người như thế này. Buồn bực, cô cảm thấy mình như sắp thở không nổi, đành giả bộ thích thú trêu đùa anh: “ Diệu Phong….anh đang giận em sao?”
Anh chưa mở miệng, chuông cửa đã reo lên trước, phá vỡ không khí trầm mặc.
Ngừng lại, anh tránh câu hỏi của cô, đi đến trước cửa phòng, phục vụ đã đưa rượu vang đỏ đến.
Phục vụ vừa rời đi, bên trong phòng lại trở về không khí kì dị lúc trước.
Không được! Không thể để cho bầu không khí rùng mình này tiếp diễn. Cô phải chủ động lên!
Ái Thanh từ trong tủ phòng bếp lấy ra hai ly rượu. Dắt tay anh cùng ngồi xuống ghế salon, âm điệu cô cao vút có vẻ đang cao hứng bừng bừng: “ Nào, chúng ta cùng uống đi!”
Cô rót rượu vang vào hai chiếc ly, nâng ly muốn anh cùng uống với mình.