Đứng ở trước toà nhà thương mại sang trọng, ngẩng đầu nhìn lên bảng chữ vàng, Ôn Ngọc Thanh bất đắc dĩ thờ dài.
Cô bây giờ ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được. Ông bà Sở chỉ sợ cô con dâu trong tay chạy mất, nhất quyết dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng đem buộc chặt cô ở bên người Sở Thiên Hàn, nói là để bồi dưỡng thêm tình cảm, không dễ bị phá.
Không dễ phá? Hiện tại cô ước gì có người thứ ba đến phá hư đấy.
Không dám quay đầu lại, cô hoàn toàn khẳng định cha mẹ chồng sẽ nhìn theo cô đến lúc vào thang máy. Bọn họ thật rảnh rỗi, không thấy nhàm chán à? Chăn trâu ăn cỏ không phải là rất tốt sao?
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?" Cô lễ tân cười rất ngọt, thái độ rất dịu dàng.
Ôn Ngọc Thanh khẽ cười lại, "Tôi tìm tổng giám đốc."
"Thật xin lỗi, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Quay đầu lại nhìn một chút, hai ông bà Sở ở phía xa ngoắc, nhân tiện giơ ống nhòm trong tay lên.
Ôn Ngọc Thanh cố gắng duy trì nụ cười, "Phiền cô nói lại, nói bên ngoài có Ôn Ngọc Thanh tìm." Nếu như có thể, thật sự cô muốn trở về nhà để ngủ, nhưng không được ..., phía sau đoàn giám sát còn ở đây.
Cô lễ tân hồ nghi nhìn cô một chút. Ăn mặc rất tự nhiên, không phải hàng hiệu, trang điểm không quá đậm, không giống những cô gái thường ngày tới tìm tổng giám đốc. Nhưng nhìn cô có tác phong là người có nhân phẩm tốt, có lẽ nên nối máy cho cô ấy. Cô cầm điện thoại, bấm số nội bộ.
"Đây là phòng làm việc của tổng giám đốc, xin hỏi ai tìm?"
"Ở bên ngoài này có cô Ôn Ngọc Thanh tìm tổng giám đốc."
"Có hẹn trước không?" Thư ký riêng của tổng giám đốc cũng không phải là dễ dàng mà cho gặp.
Tiếp tân khó xử nhìn Ôn Ngọc Thanh.
Ôn Ngọc Thanh không nghĩ là sẽ dễ dàng được gặp. Cô sớm biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng không muốn lấy danh nghĩa vợ của tổng giám đốc làm giấy thông hành. "Tôi ở dưới này chờ."
Tiếp tân mang lên cho cô một ly nước lọc, nghi ngờ nhìn người đang vùi đầu vào gõ bàn phím. Cô tin tưởng trực giác của mình không sai, khẳng định cô gái này cùng tổng giám đốc có quan hệ mật thiết, nhưng cô không nhớ rõ.
Cửa thang máy lúc này mở ra, một đôi nam nữ đi ra khỏi thang máy, cô gái thân mật kéo khuỷ tay người con trai, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng dễ thương.
Ánh mắt cô tiếp tân không tự chủ được liếc về phía Ôn Ngọc Thanh. Cô ấy vẫn như cũ vùi đầu vào máy vi tính, dường như không phát hiện ra.
Sở Thiên Hàn cười tao nhã, mặc dù nụ cười chưa thật lòng, anh vẫn kiên trì.
"Khang tiểu thư, quả thật không cần thiết phải cùng nhau ăn cơm ." Cho dù cự tuyệt người khác, anh cũng dùng cách nói khôn khéo.
"Sở tổng, cần gì khách khí, chúng ta mới vừa ký hợp đồng lớn như vậy, cũng nên cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng mới phải."
"Chỉ có chúng ta hai ăn mừng có vẻ buồn tẻ một chút." Anh lắc đầu cười, cố gắng để nhiều người theo.
"Em không cho là bọn họ muốn theo chúng ta đi ăn cơm, cùng ông chủ của mình đi ăn, đại khái sẽ khiến bọn họ không được thoải mái, tiêu hóa không được." Khuôn mặt xinh đẹp hiện ra sự bướng bỉnh cùng hạnh phúc, tay càng ôm chặt tay Sở Thiên Hàn không buông.
Anh gật đầu, "Điều này cũng đúng, chỉ là hai chúng ta vẫn không thể cùng nhau ăn cơm." Nhìn thấy bên trong đại sảnh bóng dáng quen thuộc, môi của anh không tự chủ được cong lên.
"Làm sao lại như vậy? Em đã hỏi thư ký của anh rồi, anh ta nói buổi trưa anh không có hẹn." Cô hoài nghi nhìn anh.
Sở Thiên Hàn cười, thầm than trong lòng. Cô gái này quả nhiên là người cẩn thận. "Đó bởi vì tôi cũng không nghĩ tới cô ấy sẽ đến." Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn về một người nào đó đang ngồi ở một góc của đại sảnh.
" Người nào?" Khang Nhạc Di lập tức cảnh giác nhìn bốn phía. Bất kể thế nào cô cũng sẽ không buông tha người đàn ông này. Dù sao từ gia thế bối cảnh hay tướng mạo tài hoa, anh đều là lựa chọn tốt nhất, xứng đôi với cô nhất, cũng là "Bia đỡ đạn" tốt nhất.
Trên mặt Sở Thiên Hàn nở nụ cười rực rỡ, trong mắt lộ ra ý cười thiếu chút nữa tràn ra ngoài. Anh rất vui khi nhìn thấy Ôn Ngọc Thanh ở Sở thị, vậy có phải hay không thể hiện, cô quyết định cố gắng bắt lấy con rùa vàng là anh?
"Vẫn chỉ thích uống nước lọc à? Như vậy sẽ làm mọi người hiểu lầm Sở thị chúng ta quá mức keo kiệt sao?" Anh bước nhanh đi tới, hài hước nói.
Ngón tay lướt trên bàn phím, sửa chữ lỗi, bỗng nhiên Ôn Ngọc Thanh ngẩng đầu.
"Cô ấy là ai, Sở. . . . . ." Ánh mắt Khang Nhạc Di cùng Ôn Ngọc Thanh giao nhau, câu hỏi thăm bị dừng lại, mắt bỗng dưng trợn tròn.
Là cô ấy! Lại là cô ấy!
Sở Thiên Hàn kéo Ôn Ngọc Thanh, dành cho cô một cái ôm nhiệt tình, vui vẻ mà nói: "Thế nào, nhớ anh? Cho nên đến công ty để gặp anh à?"
Không có tâm trạng phản bác lại Sở Thiên Hàn tự cho là đúng, trong nháy mắt khuôn mặt Khang Nhạc Di thay đổi liên tục, thoáng ngạc nhiên.
Thượng đế đúng là đang chuẩn bị chơi đùa con người.
"Ngọc Thanh. . . . . . Ôn Ngọc Thanh, sao lại là em."
Sở Thiên Hàn kinh ngạc nhìn sự hỗn loạn trước mắt, Khang Nhạc Di sau khi nhìn thấy Ôn Ngọc Thanh thái độ liền thay đổi độ, giọng nói nghẹn ngào, thét chói tai, cộng thêm giương nanh múa vuốt.
"Ôn Ngọc Thanh, những năm qua em trốn đến nơi nào, để cho tôi tìm thật khổ cực." biểu hiện trên gương mặt Khang Nhạc Di là tức giận, nhưng đáy mắt xẹt qua là mừng như điên.
Ôn Ngọc Thanh lễ phép gật đầu, "Em không đi đâu cả, thật ngại khiến chị phải khổ cực đi tìm như vậy."
" Em tưởng rằng cướp bạn trai tôi, tránh không gặp mặt để quên chuyện đó sao?" Khang Nhạc Di giơ chân, bình thường khổ cực duy trì hình tượng người đẹp nhưng bây giờ lại biến mất, không còn tồn tại.
Sở Thiên Hàn ôm chặt, khiến Ôn Ngọc Thanh bị đau dẫy người một cái, ánh mắt anh xuất hiện tín hiệu nguy hiểm, "Em cướp bạn trai của người khác?" Quan trọng là cô không cướp mình, điều này làm cho anh thật sự rất ghen ghét.
"Không có." Ôn Ngọc Thanh tức giận nhìn chằm chằm Khang Nhạc Di chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Em còn không thừa nhận, Dương Kiện rõ ràng bởi vì bị tổn thương mới đi nước ngoài, anh ta hàng năm còn hỏi thăm tin tức của em, em đúng là không có lương tâm." Khang Nhạc Di vì một tên con trai mà bất bình hét to.
Sở Thiên Hàn nhìn người trong ngực, không muốn tin cô từng có bạn trai, nó làm cho anh cảm thấy địa vị của mình rớt xuống không phanh.
Ôn Ngọc Thanh thực sự rất thất vọng, "Khang học tỷ, thật đáng tiếc không thể không nói cho chị, lương tâm của em ở N năm trước liền cho chó ăn rồi."
Sở Thiên Hàn bật cười. Anh đột nhiên phát hiện Ôn Ngọc Thanh trừ đối mặt mình tình hình đặc biệt lúc ấy xuất hiện tay chân luống cuống, đối mặt với người ta thì cô tỉnh táo thật làm người ta kính nể, bất kỳ có chuyện xảy ra đều không thể khiến khuôn mặt thất sắc, ngược lại có thể thong dong ứng đối đâu vào đấy.
"Ngọc Thanh, em như vậy quá máu lạnh rồi, tôi đều không tính toán chuyện cũ, muốn cùng em tiêu tan hiềm khích lúc trước, em lại dùng lời lạnh nhạt đó nói chuyện với tôi?"
"Sự thật chính là giữa chúng ta không có thù cũ muốn tiêu tan, chị biểu diễn khoa trương như vậy em một chút cũng cười không nổi." Cô lấy ánh mắt cảnh cáo người khác phải có chừng có mực.
"Sở tổng, anh cùng Ôn học muội là quan hệ như thế nào?" Khang Nhạc Di rốt cuộc phát hiện từ lúc bắt đầu đến cuối cùng Ôn Ngọc Thanh đều bị Sở Thiên Hàn ôm ở trong ngực, ánh mắt ghen tỵ rơi trên cánh tay của Sở Thiên Hàn.
"Oh, quên giới thiệu, " Sở Thiên Hàn cười, giọng nói mang một ít khoe khoang, "Đây là bà xã của tôi."
Rầm!
Khang Nhạc Di tốc độ như tên lửa xông tới, mạnh mẽ đẩy ra, cô ôm Ôn Ngọc Thanh thét lên, "Em thật sự lập gia đình, em lập gia đình. . . . . ." Cô rõ ràng nói qua mình không lấy chồng, đúng là gạt người!
Sở Thiên Hàn chau chặt chân mày, có chút không cách nào hiểu được hành động của Khang Nhạc Di. Hơn nữa —— Khang Nhạc Di có tật xấu sao? Vô luận nam nữ, cô ấy đều muốn nhiệt tình ôm như vậy sao? Ngọn lửa trong lòng nhanh chóng bốc lên, làm cho anh thiếu chút nữa xông lên tự tay kéo họ ra.
"Tại sao em lại không gả cho Dương Kiện?" Ánh mắt của Khang Nhạc Di như muốn kêu lên: cô gạt người!
"Giữ lại gả cho chị." Ôn Ngọc Thanh tránh tay của cô, kéo ra khoảng cách.
Bộ mặt cô ta như muốn khóc, "Ngọc Thanh, em làm tổn thương trái tim của tôi rồi, tôi cho là năm đó tôi chán nản rời đi, em cùng Dương Kiện sẽ song túc song phi (như hình với bóng), sự thật chứng minh năm đó tôi rút lui không có chút ý nghĩa nào."
Đưa tay vỗ vỗ cái trán, Ôn Ngọc Thanh cảm giác mình sắp nổ tung. Một Sở Thiên Hàn đã đủ để cho cô buồn bực, hiện tại lại nhảy ra nhân vật Khang Nhạc Di, Thượng Đế quả nhiên là xem cô quá rảnh rỗi.
"Sự thật chứng minh Dương học trưởng năm đó lựa chọn vô cùng chính xác, học tỷ tố chất thần kinh cá tính quả thật không thích hợp với anh ta." Ôn Ngọc Thanh đứng ở lập trường công bằng phát biểu cảm nghĩ.
Đôi môi Sở Thiên Hàn giơ lên đường cong mở rộng. Không thể không thừa nhận Ôn Ngọc Thanh nói chính xác, Khang Nhạc Di biểu hiện trước mắt mà nói, quả thật quá mức tố chất thần kinh rồi.
"Em còn nói không phải là cem đoạt anh ta?" Khang Nhạc Di hét lớn, vẻ mặt kích động nhìn Ôn Ngọc Thanh, "Nếu không phải em xuất hiện, anh ta làm sao có thể cho rằng tôi không thích hợp với anh ta?" Vốn là cô có thể bình thường yêu, kết hôn rồi sinh con, là Ôn Ngọc Thanh xuất hiện đã phá vỡ tất cả.
Ôn Ngọc Thanh vô lực vỗ trán, có loại cảm giác bị thất bại, "Coi như không có sự xuất hiện của em, học trưởng một ngày nào đó cũng sẽ phát hiện chị không thích hợp với anh ấy. Em chỉ là tương đối gặp xui xẻo biến thành ngòi nổ." Giấy là không gói được lửa, vì sao Khang Nhạc Di vẫn cắn cô không chịu buông tha?
Sở Thiên Hàn đem Ôn Ngọc Thanh ôm vào lòng, mỉm cười hỏi: "Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Cô buồn buồn nói: "Em muốn ăn một mình." Trải qua một cuộc cãi vã, chỉ sợ hai tháng sau cô nhất định phải rời đi, ai! Chuyện còn là đi tới bước này.
"Sở tổng, không bằng chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi, coi như ăn mừng Sở tổng tân hôn." Khang Nhạc Di hăng hái bừng bừng đề nghị.
Sở Thiên Hàn như có điều suy nghĩ quét tới một cái, mỉm cười gật đầu, "Cũng tốt."
Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ đi ngang qua Khang Nhạc Di, người sau làm như không thấy, vui vẻ tiến thẳng lên khoác tay Sở Thiên Hàn, trong ba người tựa hồ là cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cái thế giới này quả nhiên là tràn đầy ngạc nhiên, lại có người khi người thứ ba đương cực kỳ cao hứng, dĩ nhiên, có thể mặt không đổi sắc trước mặt đối với mình hôn nhân người thứ ba đương sự càng thêm đáng giá mời bội.
Vợ tổng giám đốc Sở thị làm cho người ta kính nể..
Khang Nhạc Di dính vào trên người của Sở Thiên Hàn, thỉnh thoảng làm nũng, hoàn toàn không để ý tới cử động lần này sẽ làm người bên trong phòng ăn chú ý.
Sở Thiên Hàn vẫn bảo trì mỉm cười, thậm chí còn rất săn sóc ngồi ở đối diện gắp thức ăn cho bà xã, thỉnh thoảng hỏi thăm có hay không ngon miệng.
Bất luận kẻ nào gặp phải trường hợp kỳ lạ như vậy cũng không tránh được hai mắt nhìn lâu một chút.