Nhiễm Linh Lung ngồi im trên sô pha, không chất vấn nghi ngờ gì. Bởi vì cô ta còn chưa có tư cách đó, bỗng nhiên cô ta đứng lên, sửa sang lễ phục lại một chút, vòng qua sô pha đi ra khỏi phòng nghỉ.
Vương Đông Nhận thật cẩn thận đi theo sát phía sau cô ta. Thật sự rất khó tưởng tượng được một người oai phong một cõi nhưng khi ở trước mặt phụ nữ lại biến thành một chú cừu nhỏ dịu ngoan.
Đi xuống lầu liền thấy Mộc Hàn Mặc và Phụng Thiên Dự đi ra từ đại sảnh, Nhiễm Linh Lung nghiêm mặt. Ngay cả tươi cười có lệ lúc trước cũng giảm bớt, nhất thời khách mời dưới lầu đều chú ý tới không khí khẩn trương giữa họ lúc đó, không khí trong đại sảnh cũng trở nên quái dị hẳn lên.
Nhiễm Thiếu Lâm đi tới bên cạnh Nhiễm Linh Lung, cúi người xuống, ở bên tai cô ta nhẹ giọng hỏi "Các em đến phòng nghỉ đã có chuyện gì xảy ra?" Vừa xuống dưới liền nghiêm mặt khẩn trương, xem ra Mộc Hàn Mặc lại làm chuyện gì làm nhiễu loạn không khí của bọn họ lúc đó.
Nhiễm Linh Lung lắc đầu, không muốn nhiều lời, Vương Đông Nhận thấy vậy liền đi lên phía trước "Anh Nhiễm, chuyện này không liên quan đến Linh Lung, là chuyện trước kia em phong lưu làm cho Linh Lung mất hứng." Khóe miệng lại nhẹ nhàng cười nhạt một cái, vừa giống như đắc ý, lại giống như hưng phấn.
"Aaa......" Nhiễm Thiếu Lâm đem thanh âm kéo dài ra, đánh giá qua lại trên người Vương Đông Nhận "Nguyên lai là em gái ghen tị." Ngữ khí trêu chọc vang vọng khắp cả phòng.
Nhiễm Linh Lung khẽ mở cánh môi kiều diễm ướt át, há to mồm, lại không biết nói cái gì. Trường hợp như vậy, nếu như nói cô ta không cho phép chồng của mình làm loạn, khẳng định sẽ làm cho Vương Đông Nhận mất mặt. Chỉ có thể tạm thời như vậy, bị người hiểu lầm cũng không phải một hai lần.
Vương Đông Nhận vẻ mặt tươi cười nhìn Nhiễm Linh Lung liếc mắt một cái, đi đến bên cạnh cô ta. Vươn tay muốn ôm cô ta một cái lại bị cô ta tránh ra, nụ cười trên mặt Vương Đông Nhận có chút cứng ngắc nhưng cũng không dám lại dễ dàng mạo phạm cô ta.
Nhiễm Thiếu Lâm nhìn trong mắt, trong lòng cũng hồi phục, đồng thời trong lòng cũng cười cười. Không nghĩ tới Vương Đông Nhận thích em gái như vậy, còn phải xem sắc mặt em gái, xem ra thời gian mà hắn trải qua cũng không dễ chịu lắm. Tính cách của em gái thì gã so với bất cứ người nào khác đều rõ ràng nhất, Vương Đông Nhận nhất định bị em gái ăn gắt gao.
"Tốt lắm, vợ chồng son các em chậm rãi tán gẫu, anh đi ứng phó khách mời đã." Nói xong, rung đùi đắc ý, vẻ mặt tươi cười tiêu sái đi vào đại sảnh, cùng một vài thương nhân tiếp xúc, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Một phục vụ bưng rượu vang và nước trái cây đi tới, Vương Đông Nhận bưng một ly nước trái cây lên, một ly rượu vang, đem nước trái cây đưa tới trước mặt cô ta "Trước kia anh chỉ là cảm giác tê liệt nhất thời, khi đó em vừa cự tuyệt anh, cho nên anh đã tìm đủ loại phụ nữ."
Nhiễm Linh Lung nghe hắn nói xong, cũng quay đầu nhìn hắn một lát "Quên đi, cho dù về sau chúng ta kết hôn, nếu không trải qua sự đồng ý của tôi thì không thể bức tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng được." Nói xong, lấy nước trái cây hắn đưa tới, nhấp một ngụm nhỏ xong liền xoay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Vương Đông Nhận không còn tồn tại, không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng? Mệt cô ta nghĩ ra được, chờ tới lúc kết hôn, hắn nói, hắn muốn khi nào thì muốn nên làm gì thì làm.
Đi theo phía sau Nhiễm Linh Lung, không chịu rời đi dù chỉ trong chốc lát. Toàn bộ nghi thức đính hôn, ở trong mắt người khác, Vương Đông Nhận chính là người cưng chìu vợ số một. Có người khinh thị hắn, mà cũng có người bội phục hắn.
Ở thương giới, hôn nhân của Mộc Hàn Mặc cùng Mạc Oa Oa được truyền đi như một đoạn giai thoại, Mộc Hàn Mặc cưng chìu Mạc Oa Oa thì mọi người đều biết. Mà cưng chìu đến làm cho người ta ghen tị thì nay chỉ sợ lại nhiều thêm một người.
Phụng Thiên Dự và Mộc Hàn Mặc mang theo người phụ nữ của mình cùng ngồi trên xe "Thiên Dự, cậu đi nơi nào tra ra mấy thứ này?" Hôm nay lại lễ đính hôn của người ta a! Như vậy không phải có ý định phá hư sao? Xem ra về sau Vương gia sẽ có chiến tranh rồi.
"Đại ca, việc này cũng không nên trách tôi, là tình nhân trước kia của hắn đưa cho tôi, tôi chẳng qua chỉ là “mượn hoa hiến Phật” mà thôi." Khóe miệng Phụng Thiên Dự hơi nhếch lên một nụ cười mỉm, giữa vợ chồng bọn họ có chuyện gì thì liên quan gì đến hắn chứ?
Oa Oa không khỏi che miệng cười trộm "Chuyện này Nhiễm Linh Lung tức chết không thôi, cô ta vẫn mơ ước lão công của em, không nghĩ tới hiện tại đính hôn lại có người đưa tới cho cô ta hình ảnh khiêu dâm đặc sắc như vậy." Cái từ khiêu dâm này chính là nghe trên tivi nói.
Mộc Hàn Mặc cưng chìu sủng nịch xoa tóc cô, cúi người nhẹ nhàng ấn lên trán cô trên nhẹ một nụ hôn "Như vậy cũng tốt, việc thu thập thiếu gia Vương thị có thể lùi lại, trước hết để cho hắn hưởng thụ tân hôn sung sướng một chút đi, về sau sẽ lại làm cho bọn họ trả một cái giá lớn đau đớn thê thảm." Bảo bối của hắn chịu đau khổ, cũng không thể nhận không như vậy được.
Phụng Thiên Dự hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, dường như có điều suy nghĩ gật gật đầu "Đại ca, anh chuẩn bị thu thập Vương thị như thế nào?" Nếu nhẹ thì chị dâu chịu đau khổ không thể đòi lại được, còn nếu nặng thì chính là kết cục bọn họ nhà tan cửa nát.
khóe miệng khêu gợi của Mộc Hàn Mặc câu lên nụ cười thản nhiên, bên trong ưng mâu hiện lên một chút hung ác nham hiểm "Làm cho hắn giúp người khác nuôi con thì thế nào?" Nhiễm Linh Lung không phải thích đàn ông sao! Vậy mỗi ngày buổi tối đưa tới cho cô ta mấy người đàn ông, sớm hay muộn cũng sẽ mang thai đứa nhỏ, đến lúc đó làm cho Vương thị mất hết mặt mũi.
Phụng Thiên Dự giả vờ run hai vai lẩy bẩy "Đại ca, may mắn tôi không trêu chọc anh, bằng không tôi có thể sẽ thảm lắm." Ngữ điệu bên trong lời nói đều là trêu chọc, bọn họ đều là người lăn lộn trong hắc đạo, ngay cả giết người còn không sợ thì huống chi là loại sự tình này, tùy tiện tìm lý do uy hiếp Nhiễm Linh Lung, làm cho cô ta đi ra tiếp khách cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là, hiện tại còn không muốn làm như vậy mà thôi
Mộc Hàn Mặc thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, liền đem tầm mắt ôn hòa dừng trên mặt Oa Oa, vươn tay thân mật xoa bóp khuôn mặt trứng ngỗng của cô "Bảo bối." Khuôn mặt tuấn tú cọ cọ trên sợi tóc của cô, tiếng nói tràn ngập từ tính mà gợi cảm.
Oa Oa ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trên mặt hắn cười ôn hòa "Lão công, qua mấy tháng nữa là em có thể đi Italy." Trong lời nói ám chỉ ý tứ hàm xúc làm cho Mộc Hàn Mặc gật gật đầu, hắn tự nhiên minh bạch trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Trước đó bọn họ đã ước định tốt, đến Italy huấn luyện, làm cho cô có có thể có năng lực phòng thân.
Oa Oa cười nhẹ nhàng tới trước bộ ngực ấm áp rắn chắc của hắn, trong lòng đối với việc đi Italy tràn ngập chờ mong. Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực mà còn muốn làm Liễu Hạ Huệ, nằm mơ đi!
Mộc Hàn Mặc toàn thân cứng ngắc, thân hình căng cứng. Oa Oa nhìn tình trạng nửa người dưới của hắn, không khỏi thầm giật mình, đột nhiên rời khỏi ngực hắn, giật mình nhìn hắn. Trong hai tròng mắt Mộc Hàn Mặc cũng dần dần dâng lên dày đặc hơn, không khỏi cười khổ.
Oa Oa trong bụng mang đứa nhỏ, thân thể lại không tốt, hắn vẫn không dám đụng vào cô, có phản ứng, chưa thỏa mãn dục vọng cũng là chuyện bình thường đấy. Nhưng mà làm bảo bối của hắn sợ rồi, hắn cũng không có biện pháp, nếu có thể hoàn toàn khống chế việc đối mặt với cô là sinh ra thì hắn cũng sẽ không hiển lộ ra như vậy rồi.
Vươn tay đem Oa Oa một lần nữa lao vào trong ngực, tại vành tai của cô liền nhẹ giọng hà hơi "Bảo bối, đừng lộn xộn, bằng không vi phu rất khó cam đoan có thể ở trong này muốn em hay không đó." Quả nhiên, thân mình Oa Oa mềm lại, ngã vào trong ngực hắn, vẫn không nhúc nhích.
Thật lâu sau, thân thể Mộc Hàn Mặc càng ngày càng mạnh, Mộc Hàn Mặc lúc này mới cảm giác được quyết định của mình sai lầm rồi, ôm thân mình kiều nhuyễn, vẫn không thể giảm bớt tình huống trên thân thể hắn.
Phụng Thiên Dự tò mò nhìn bọn họ, thấy Mộc Hàn Mặc thân thể cứng ngắc, nằm ở bên trong hõm vai Oa Oa thở hổn hển, tựa hồ minh bạch cái gì rồi, mỉm cười nói với Mộc Hàn Mặc "Đại ca, có phải anh chưa thỏa mãn dục vọng hay không a? Muốn tìm khách sạn gần đây để giải quyết một chút hay không?"
Hai con ngươi Mộc Hàn Mặc tràn ngập , biến thành hung ác nham hiểm, quét mắt liếc Phụng Thiên Dự một cái "Ngậm miệng chó của cậu lại." Hai má Oa Oa biến thành đỏ hồng, nằm trong lòng Mộc Hàn Mặc cực nóng nhưng không dám động.
Giản Tiểu Bạch ngồi bên cạnh Oa Oa, đang tựa trong lòng Phụng Thiên Dự, thấy Mộc Hàn Mặc phát hỏa thì không khỏi nhăn mày, có chút trách cứ nhìn qua Mộc Hàn Mặc, dường như đang nói, không thể nói thô tục. Mộc Hàn Mặc cũng không để ý, tiếp tục đem khuôn mặt tuấn tú chôn trong hõm vai Oa Oa, một cỗ cổ nhiệt khí phun trên hõm vai cô, thân thể không nhịn được cũng bắt đầu khô nóng.
Mộc Hàn Mặc cảm giác được phản ứng của thân thể Oa Oa, không khỏi cười thầm, bảo bối cảu hắn cũng có cảm giác, xem ra trước trở lại công ty giải quyết vấn đề thân thể mới được.
Phụng Thiên Dự câm miệng không nói lời nào, biết rõ người hiện tại chưa thỏa mãn dục vọng thì hỏa khí sẽ rất lớn. Một chút nữa mà đem lửa giận chọc thân thì liền khó giải quyết a.
Trên đường đi trở nên yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau. Đến công ty, Mộc Hàn Mặc khẩn cấp ôm Oa Oa xuống xe, không cho cô đi đường. Trong đại sảnh đưa tới sự chú ý của mọi người, Mộc Hàn Mặc cũng mặc kệ nhiều như vậy, ôm Oa Oa rất nhanh liền đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài.
Phụng Thiên Dự ôm lấy Giản Tiểu Bạch, thoải mái nhàn nhã đi theo phía sau bọn họ. Mọi người đều có thể nhìn ra Mộc Hàn Mặc cấp bách, Phụng Thiên Dự trong lòng đắc ý a! Không nghĩ tới đại ca cũng có thời điểm không khống chế được , tiếp theo, có thể đem chuyện này, lấy ra hủy bỏ hắn, ha ha......
Mộc Hàn Mặc đè nút thang máy, thang máy thẳng tốc đi lên, tới mục đích. Mộc Hàn Mặc ôm ngang lấy Oa Oa, không để ý ánh mắt kinh ngạc tìm kiếm của thư ký "Ai cũng đều không cho tới quấy rầy." Nói xong, liền ôm Oa Oa tiến vào văn phòng.
Đi vào phòng nghỉ, đem Oa Oa đặt lên giường lớn, Mộc Hàn Mặc khẩn cấp trút bỏ quần áo, một thân thể cường tráng, hiển lộ trong không khí, sắc mặt Oa Oa đỏ bừng, Mộc Hàn Mặc bổ nhào qua đem quần áo cô xé rách, rơi trên mặt đất.
Bắt đôi môi đỏ mọng của cô, tinh tế mà hút, lặp đi lặp lại nhấm nháp tư vị của cô......
Lưu lại một phòng xuân quang ......
Sau cuộc mây mưa, lưu lại không khí cả phòng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái. Oa Oa ngã vào trong ngực trần của Mộc Hàn Mặc thở hổn hển, Mộc Hàn Mặc cũng đồng dạng thở phì phò, chỉ là so với Oa Oa thì khỏe hơn một chút, dù sao thân thể người cường tráng cũng không thể so sánh với thân thể người nhu nhược được.
Ngón tay tinh tế trắng nõn của Oa Oa vẽ vẽ các vòng tròn lên ngực hắn "Lão công, sao anh lại vội vã như vậy a? Về sau Thiên Dự sẽ cười anh đấy." Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên mỉm cười, ngẫm lại đến lúc đó dáng vẻ Thiên Dự cười ha ha, bộ dáng Mộc Hàn Mặc thẹn quá thành giận liền nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Mộc Hàn Mặc xoay người, đem Oa Oa đặt dưới thân, cũng không dám đem thân thể đặt lên người cô, chỉ là hai khuỷu tay đặt hai bên cái đầu nhỏ của cô "Em cũng cười ông xã của em, cẩn thận anh cho em không xuống giường được." Đột nhiên cúi người, bắt chóp mũi thanh tú của cô, nhẹ nhàng cắn cắn.
Hai tay Oa Oa chống lên ngực hắn, toàn thân cao thấp bị kích tình nhuộm đầy "Đừng có lại đến nữa, em có thể chịu không nổi, chờ một chút Bảo Bảo muốn kháng nghị rồi nè." Mộc Hàn Mặc suy sụp ngã xuống giường "Bảo bối, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi được không?" Thêm nhiều đứa hơn nữa, dục vọng của hắn phải cấm tới khi nào a.
Liền mới chỉ có một đứa, hắn đều cấm dục đã đủ rồi, không muốn, có một đứa như vậy đủ rồi.
"Không được, em còn muốn Bảo Bảo, nhiều Bảo Bảo hơn mới náo nhiệt." Oa Oa kháng nghị, quay đầu nhìn hắn vẻ mặt cầu xin, vươn tay xoa bóp khuôn mặt tuấn tú của hắn "Huống chi lúc trước nhưng mà anh là người muốn nhất đấy."
"Bảo bối, em liền đáng thương đáng thương ông xã của em là anh đi! Anh nhẫn rất cực khổ a." Giọng nói Mộc Hàn Mặc ủy khuất vang lên bên tai Oa Oa. Oa Oa nghiêng người, nằm trong ngực hắn "Chịu đựng mới tốt, anh ngẫm lại anh đi, lúc trước em chưa mang thai, mỗi ngày buổi tối đều muốn vài lần a? Cẩn thận liệt dương."
"Khụ khụ.... Bảo bối, em biến thành xấu rồi." Hai tay Mộc Hàn Mặc ôm bờ eo của cô, cư nhiên có thể nói ra bệnh liệt dương trong lời nói "Vi phu sẽ chứng minh cho em xem, vi phu có thể bệnh liệt dương hay không." Oa Oa trương hai má trẻ con phì nộn, hồng đến tận mang tai "Lão công, anh đừng có như vậy được không?"
Mộc Hàn Mặc cười càng thêm thoải mái "Như vậy sao được? Ở trước mặt lão bà đùa giỡn lưu manh, tổng so với ở trước mặt phụ nữ khác đùa giỡn lưu manh thì tốt hơn chứ, huống chi, da mặt dày, ăn không no." Nói xong, cắn vành tai của cô nhẹ nhàng mút thỏa thích.
"Không cùng anh nói nữa, em mệt quá." Oa Oa nhắm hai mắt lại, hai má đỏ bừng, dần dần lâm vào ngủ say. Mộc Hàn Mặc khởi động nửa người trên, nhìn khuôn mặt cô ngủ an tường, đáng yêu giống như đứa trẻ mới sinh, tâm tê tê dại dại "Ngủ đi!" Vỗ bờ vai của cô, giống như dỗ trẻ con vậy.
Toàn bộ phòng nghỉ lâm vào trong yên lặng, cả phòng tuyền, tràn ngập hương vị tình cảm mãnh liệt.
Mộc Hàn Mặc rón ra rón rén đứng dậy mặc quần áo tử tế, chải vuốt thoáng một chút, đi ra khỏi phòng nghỉ. Phụng Thiên Dự ôm Giản Tiểu Bạch ngồi trên ghế sa lon, thấy Mộc Hàn Mặc đi ra, không khỏi lên tiếng trêu chọc "Đại ca, giải quyết xong rồi chứ?" Trương khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn lên làm cho trong lòng Mộc Hàn Mặc không khỏi tức giận "Cút!" Nói xong, không hề để ý tới hắn nữa, đi đến trước bàn làm việc, ngồi vào chiếc ghế da lớn.
Phụng Thiên Dự đứng lên, đem Giản Tiểu Bạch đặt lên mặt đất, lắc lư người đi tới trước bàn làm việc của Mộc Hàn Mặc "Đại ca, có phải thân thể chị dâu quá yếu hay không, thỏa mãn không được cho anh a? Cho nên cơn tức mới lớn như vậy." Vuốt cằm! Vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn, Mộc Hàn Mặc ngẩng đầu hai con ngươi hung ác nham hiểm nhìn hắn một lát "Nếu không cút, cậu ngay tại công ty làm việc một tháng, không cho phép về nhà, một ngày giờ, đều ở tại công ty cho tôi."
Phụng Thiên Dự giống như gặp ôn thần, mạnh mẽ nhảy ra, một mặt bị Mộc Hàn Mặc tức giận liên lụy "Đại ca, tôi nói đùa, anh đừng coi là thật a! Tôi hiện tại sẽ đi." Nói xong, xoay người quàng qua bờ vai của Giản Tiểu Bạch, hướng tới cửa thủy tinh đi đến.
Đi ra ngoài một lát thì còn huýt sáo Mộc Hàn Mặc "Đại ca, tôi đề nghị anh lại đi tìm phụ nữ, ha ha......" Mộc Hàn Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn theo Phụng Thiên Dự rời đi.
Bước vào thang máy, Phụng Thiên Dự liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Quỷ Y "Quỷ Y, cậu biết không, hôm nay đại ca bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng, có nhiều thú vị. Ô m chị dâu trực tiếp đến phòng nghỉ trong văn phòng, sau đó ngây người ở bên trong ước chừng nửa tiếng mới đi ra. Đại ca rất dũng mãnh, chị dâu thực hạnh phúc."
"Thiên Dự a! Cậu không phải chán sống rồi a, muốn đại ca giúp cậu nới lỏng gân cốt?" Giọng nói Quỷ Y trêu chọc, làm cho Phụng Thiên Dự đang từ trong đắc ý vênh hoàn hồn lại "Khụ khụ...... Đại ca chỉ là uy hiếp tôi một chút, không có động tác khác a!" Dáng vẻ đương nhiên, trong ngữ khí lại lộ ravô tội.
Giản Tiểu Bạch kéo kéo áo Phụng Thiên Dự "Em nhìn thấy đại ca anh rất tức giận." Lời nói của Giản Tiểu Bạch truyền vào trong tai Quỷ Y "Ha ha ha...... Tôiu đã nói rồi! Đại ca làm sao có thể không tức giận, việc khuê phòng của vợ chồng bọn họ bị người khác dòm ngó, là tôi, tôi cũng sẽ tức giận."
Phụng Thiên Dự buồn bực gõ gõ cái đầu nhỏ của Giản Tiểu Bạch, đem mặt của cô vùi vào lồng ngực, không cho cô nói nữa "Có cái gì buồn cười, chờ cậu kết hôn, tôi cũng đi nhìn việc khuê phòng của nhà cậu đó." Uy hiếp trắng trợn làm cho Quỷ Y lại liều lĩnh cười to "Ha ha ha.... Tôi, tôi kết hôn? Vậy cậu chậm rãi chờ đi!"
Tuy rằng Lâm Phong nói hắn gặp hạn, nhưng mà, hắn cũng không nghĩ như vậy. Cho nên, kết hôn cách hắn còn rất xa, loại người giống như hắn, có thể kết hôn sao? Hắn chỉ là một Quỷ Y của tổ chức hắc đạo, có thể kết hôn? Chê cười.
Phụng Thiên Dự bĩu môi "Đừng cười, cẩn thận đau sốc hông, không nói nữa, tôi đến rồi." Cúp điện thoại, nâng hai má Giản Tiểu Bạch lên, rồi đột nhiên xâm nhập xuống phía dưới, thật sâu ngậm đôi môi đỏ mọng của cô.
Giản Tiểu Bạch vô lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý hắn ngậm, để cho hắn mút thỏa thích, gặm cắn thật lâu mới buông cô ra.
Giản Tiểu Bạch sợ hãi nhìn Phụng Thiên Dự "Em không phải là nói lỡ lời hay không?" Phụng Thiên Dự không khỏi trợn trắng mắt, nâng cằm cô lên, ở trên đôi môi đỏ mọng của cô ấn một nụ hôn "Đúng vậy a! Anh là lão công của em, em cư nhiên lại đi giúp đỡ người khác." Buồn bực đem cô gắt gao ôm vào trong ngực.
Mắng cô, luyến tiếc, đánh cô, càng thêm luyến tiếc, chỉ có thể dựa vào hôn cô để trút giận. Khuôn mặt Giản Tiểu Bạch bị Phụng Thiên Dự đè ép trong ngực đến thay đổi hình dạng, cũng không dám lên tiếng, sợ chọc tức hắn.
Quỷ Y đang ở trong căn hộ, nhàm chán chơi máy tính, nhớ tới mới lời nói vừa rồi của Phụng Thiên Dự, không khỏi lắc đầu cười nhẹ, tiếp theo hiện lên một khuôn mặt bình thường ấn tiến vào trong đầu, không khỏi vẫy vẫy đầu, đem đạo bóng dáng trong đầu kia vẫy đi ra.
Tâm thần nhất thời anh định lại, tiếp tục chơi với chiếc máy tính nhỏ của mình, toàn bộ căn nhà đều có vẻ im lặng vô cùng, chỉ có thể nghe thấy thanh âm con chuột.
Thời gian trôi mau mà qua, hai tháng đã trôi qua, Oa Oa đến ngày dự sinh, ở nhà dưỡng thai, mà Mộc Hàn Mặc đã ở nhà trông chừng cô, đợi cho kết tinh tình yêu của bọn họ ra đời.
Mà trong lúc hôn lễ của Nhiễm Linh Lung cùng Vương Đông Nhận, cũng lập tức đến. Hôn lễ lần này oanh động chỉ so lần ấy Mộc Hàn Mặc cưới Oa Oa hơi kém, người tham gia hôn lễ cũng nhiều không kể xiết, Mộc Hàn Mặc và Oa Oa đã đáp ứng ở trong danh sách khách mời
Oa Oa nhìn Nhiễm Linh Lung mặc một chiếc áo cưới trắng noãn, không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ "Lúc ấy mình mặc áo cưới cũng đẹp giống cô ấy không ?" Lầm bầm lầu bầu nói xong, lại lọt vào trong tai Mộc Hàn Mặc, Mộc Hàn Mặc vươn tay vỗ vỗ lưng ngọc của cô "Em có thể so sánh với cô ấy đáng yêu, xinh đẹp hơn."
Oa Oa liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng đột nhiên cong lên nụ cười ngọt ngào "Cũng thế, chỉ cần trong long anh, em là đẹp nhất là được." Lần này Oa Oa trả lời làm cho tươi cười ấm áp trên mặt Mộc Hàn Mặc càng thêm sáng lạn, khóe mắt liếc tới Nhiễm Linh Lung cùng Vương Đông Nhận đang cử hành nghi thức, cúi người ở bên tai Oa Oa nhẹ giọng nói "Bảo bối có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, vi phu yêu em nhất."
Oa Oa nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn, may mắn ở đây người xem đều tập trung sự chú ý trên người cô dâu chú rể, không có nhiều người chú ý tới bọn họ, bằng không Oa Oa đều xấu hổ rồi.
Mộc Hàn Mặc lại cười thoải mái, tay phải nắm lấy bờ vai Oa Oa. Hai người đối diện trong lúc đó, từ trong mắt lẫn nhau đọc ra tình cảm nồng đậm "Bảo bối, thời điểm chúng ta kết hôn còn nhớ rõ không?" Tạm dừng một chút, đáy lòng vui thích không cần nói cũng biết "Cử hành xong hôn lễ, chúng ta lại trở về nhà, mà bọn họ không được như vậy đâu, bọn họ còn phải tiếp đãi khách mời đó."
"Vì sao a?" Oa Oa nghi hoặc nhìn Mộc Hàn Mặc, cử hành xong hôn lễ, bọn họ cũng có thể tùy thời ly khai a!
"Cô gái ngốc, bọn họ không yêu nhau, trở về không có chuyện gì để làm, đương nhiên sẽ lưu lại tiếp đãi khách mới, đem quan hệ thương nhân trong đó làm tốt." Mộc Hàn Mặc cưng chìu sủng nịch xoa bóp khuôn mặt trứng ngỗng của cô.
Oa Oa bĩu bĩu cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn "Cũng thế mà, bất quá Nhiễm Linh Lung hình như là đối với Vương Đông Nhận có cảm giác, nếu không tại sao có thể hội ghen?" Nghĩ đến hai tháng trước kia, biểu hiện của Nhiễm Linh Lung ngay lúc đó.
"Tức giận cũng không nhất định là biểu hiện ghen, Nhiễm Linh Lung là thiên kim đại tiểu thư Nhiễm thị, một mực ở vào địa vị cao, cao cao tại thượng, mà nay chồng của cô ta có phụ nữ ở bên ngoài. Bất luận là mặt mũi hay là lớp áo lót bên trong đều khó chịu, tất nhiên phải tức giận." Mộc Hàn Mặc tựa hồ hiểu biết tư duy trong lúc đó của bọn họ, phân tích cho Oa Oa nghe.
Oa Oa không hiểu nhiều cảm xúc như vậy, nhưng mà cảm giác được Mộc Hàn Mặc nói đều đúng, cũng không thèm nhắc lại, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn bọn họ cử hành hôn lễ.
Khi hai người trao đổi nhẫn,sau khi chú rể hôn cô dâu, trong đám người nổi lên bạo động. Là hưng phấn, là chúc phúc, là cao hứng, đủ loại cảm xúc tụ hội mà thành, khóe miệng Vương Đông Nhận mang theo nhẹ nhàng tươi cười, mà Nhiễm Linh Lung luôn luôn mỉm cười, nhưng mà, chỉ cần thiệt tình quan sát cô ta, đều phát hiện nụ cười kia của cô ta bất quá chỉ là có lệ mà thôi.
Mộc Hàn Mặc mang theo Oa Oa đi lên phía trước, đứng trước mặt Vương Đông Nhận cùng Nhiễm Linh Lung "Vương tổng chúc mừng, chúc mừng, nhanh như vậy liền ôm được mỹ nhân về." Một tay vươn cùng nắm tay Vương Đông Nhận, tay kia thì ôm cả bờ vai của Oa Oa làm cho cô tựa vào người hắn.
Hai tròng mắt Vương Đông Nhận lóe lên một cái, hai người giao tay tăng thêm lực đạo "Nào đó, nào có, Mộc tổng có thể so sánh với Vương mỗ theo đuổi phụ nữ nhiều hơn, Linh Lung cũng hiện tại mới đáp ứng gả cho tôi. Mộc phu nhân đáng yêu như vậy nhưng mà đã sớm gả cho Mộc tổng, có thể thấy được Mộc tổng thủ đoạn hay." Một phen, như là khen mà cũng là chê.
Vừa cười nhạo Mạc Oa Oa định lực không đủ, đơn giản như vậy liền bị Mộc Hàn Mặc thu vào tay, vừa lại giống như ở giữa khơi mào chiến tranh của Mộc Hàn Mặc và Mạc Oa Oa, tiếp theo đó, lại tiến thêm một bước trào phúng Mộc Hàn Mặc lấy một người phụ nữ diện mạo xấu xí.
Ngay cả xinh đẹp đều gọi không được, chỉ có thể nói là đáng yêu!
Trong lòng Oa Oa không khỏi tràn đầy lửa giận, trong đôi tinh mâu khắc đầy bất mãn "Vương tổng nói đùa, Vương phu nhân xinh đẹp có thừa, dung mạo này lại làm cho đàn ông thần hồn điên đảo. Vương phu nhân định lực đủ, thuyết minh Vương phu nhân tính cách cương liệt." Mộc Hàn Mặc nghe Oa Oa nói, không khỏi mím môi mà cười, không nghĩ tới bảo bối của hắn còn có tài ăn nói bực này.
Cùng lúc mắng Nhiễm Linh Lung là hồ ly tinh, xinh đẹp là đặc tính của hồ ly tinh, mà dung mạo xinh đẹp làm cho đàn ông thần hồn điên đảo, mà là thuyết minh cuộc sống của Nhiễm Linh Lung không hạnh kiểm, tiếp theo lại cười nhạo Nhiễm Linh Lung là một người phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng.
Vương Đông Nhận không khỏi có vài phần kính trọng với Mạc Oa Oa "Mộc tổng, tài ăn nói của tôn phu nhân thật không thể khinh thường."
Mộc Hàn Mặc cười khẽ một tiếng "Ha ha...... phu nhân Mộc mỗ cứ như vậy, sao có thể giống Vương phu nhân im lặng như vậy, tiến thối có lễ." Một phen làm cho nội tâm Nhiễm Linh Lung rất không có tư vị, tiến thối có lễ lại có một tầng hàn ý khác là xem sắc mặt người nói chuyện. Mà Mạc Oa Oa không cần, muốn nói cái gì thì nói cái đó, việc này thân là phụ nữ đều sẽ ghen tị.
"Mộc phu nhân cũng thật hạnh phúc, có người đàn ông kiệt xuất như Mộc tổng che chở." Nhiễm Linh Lung trong mắt chớp động tới quang mang ghen tị, ánh mắt âm tàn từ đáy mắt biểu lộ ra. Không nghĩ tới Vương Đông Nhận vốn định đòi lại một ít ủy khuất cho cô ta, lại bị người phụ nữ chết tiệt này cùng người đàn ông âu yếm làm tổn thương.
Vương Đông Nhận cười lạnh, nhìn vẻ mặt tự nhiên của Mộc Hàn Mặc và khóe miệng mang cười của Mạc Oa Oa "Mộc tổng, Vương mỗ còn phải tiếp đãi khách mời khác, xin lỗi không tiếp được." Mộc Hàn Mặc nhẹ nhàng gật đầu, Vương Đông Nhận ôm Nhiễm Linh Lung rời đi.
Bàn tay to lớn nắm cả bờ vai tinh tế của Oa Oa, nắm thật chặt "Bảo bối, không nghĩ tới em còn có tài ăn nói bực này, đem Nhiễm Linh Lung và Vương Đông Nhận giết đến chân tay luống cuống." Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của cô.
Oa Oa cười duyên ngẩng đầu "Đúng thế, cũng không nhìn xem lão bà của anh, em là ai a!" Kiêu ngạo nâng chiếc cằm nhỏ lên, không chút khách khí nào.
"Em a!" Mộc Hàn Mặc điểm một chút chiếc mũi thanh tú của cô, ôm cả bờ vai của cô đi ra ngoài, lại bị mấy người ngăn cản lại "Mộc tổng, chúc mừng chúc mừng! Tôn phu nhân rất nhanh sẽ sinh chứ?" Vài người đàn ông mặc tây trang các màu, cao thấp mập ốm đều bất đồng, cùng kêu lên chúc mừng.
"Đa tạ các vị, phu nhân Mộc mỗ còn một tuần nữa liền sinh, thời điểm tiệc đầy tháng nhất định mời các vị đến hàn xá làm khách." Nghe được đứa nhỏ, nụ cười trên mặt Mộc Hàn Mặc liền khuếch trương, cũng lên tiếng hòa cùng vài người đàn ông.
"Tôn phu nhân thật sự là phúc khí rất tốt a! Có thể có được người đàn ông dịu dàng đa tình như Mộc tổng yêu thương, không biết rằng ở giới kinh doanh nhân vật nổi tiếng đưa tới nhiều oanh động." Trong đó có một gã đàn ông tương đối béo, quan sát trình độ xem trọng của Mộc Hàn Mặc đối với Oa Oa, vuốt mông ngựa, vừa vặn vuốt đúng rồi.
Trên hai má trẻ con phì nộn của Oa Oa nở rộ ra tươi cười rực rỡ, Mộc Hàn Mặc tiếp nhận câu chuyện "Mộc mỗ mới là có phúc khí, có thể có được cô ấy, Mộc mỗ đã thấy quá đủ rồi."
"Ha ha ha......" Vài gã đàn ông đồng thời cười ha ha, lần đầu tiên cùng Tổng tài tập đoàn Thiên Long nói chuyện, liền đàm phán thành như vâyj, xem ra sinh ý của bọn họ có khả năng.
"Mộc tổng, ngài không biết, ngài đột nhiên kết hôn, làm cho các nhân vật có tiếng ở thương giới đều đả kích rất lớn, đều hối hận dĩ vãng đã nhìn lầm người, đem ngàu trở thành người đàn ông lãnh cảm. Không nghĩ tới ngài sớm có chỗ yêu, còn giấu sâu như vậy, làm cho mọi người đều nghĩ lầm ngài thật sự lãnh cảm." Đề tài này vừa ra, Oa Oa không khỏi mím môi mà cười, vụng trộm xem xét biểu tình của Mộc Hàn Mặc.
Thấy thần sắc hắn trong lúc đó tự nhiên, không hề động khí, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Xã hội thượng lưu, cũng là muốn bí mật đúng không? Không thể đem chuyện tư mật của gia đình bại lộ cho người ta xe, các vị nói xem có đúng không?" Mộc Hàn Mặc thông minh đem đề tài chuyển lại cho những người đàn ông này.
Những người đàn ông đó đều đồng ý gật đầu "Đúng vậy a! Hiện tại phóng viên đều rất bát quái, một tí tẹo chuyện riêng tư đều phải đào ra." Loại tình huống này, cho dù không đồng ý cũng phải đồng ý, bọn họ là đến thông đồng với Mộc Hàn Mặc, không phải là Mộc Hàn Mặc đến thông đồng với bọn họ, điểm này, tất nhiên trong lòng bọn họ rất rõ ràng.
"Tốt lắm, các vị, bà xã tôi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, Mộc mỗ xin lỗi không tiếp được." Mộc Hàn Mặc nói xong, liền ôm Oa Oa rời đi, lưu lại mấy người hai mặt nhìn nhau, sau đó, thoải mái cười to "Mộc tổng đau long cho phu nhân thật sự là nổi danh, thời thời khắc khắc đều đặt trong lòng bàn tay."
Mấy người cười cười, tiếp theo giải tán đi, đã không có dẫn dắt đồ đạc của bọn họ, bọn họ sẽ không đi đến cùng nhau.
"Những người này khả năng có cầu ở anh, ạm còn muốn chủ động mời bọn họ tới tham gia tiệc đầy tháng của đứa nhỏ?" Oa Oa ngẩng đầu nhìn Mộc Hàn Mặc, lên tiếng hỏi, những người này vừa thấy liền biết có tính toán trong lòng, bọn họ một bước tiến vào giáo đường, liền có không ít thương nhân tiến lên đến gần bọn họ.
Mộc Hàn Mặc xoa bóp khuôn mặt trứng ngỗng của Oa Oa "Vấn đề này không quan hệ, muốn cùng anh hợp tác, cũng phải nhìn bọn họ có thực lực cùng với danh dự hay không. Anh sẽ không bởi vì quan hệ mà đem Tập đoàn Thiên Long đặt vào hiểm cảnh." Thương nhân chắc là không biết làm sinh ý lỗ vốn, điểm này tin tưởng mỗi người trong lòng đều có tính toán .
Oa Oa yên lặng gật gật đầu "Cái này tốt!" Hai người đi ra khỏi giáo đường, không có theo bọn họ cùng đi khách sạn, mà là để tài xế lái đi vào một quán ăn nhỏ, gọi mấy món ăn vặt, ngồi ở bên cạnh bàn chậm rãi nhấm nháp.
Oa Oa ngẩng đầu nhìn trang hoàng của quán ăn nhỏ này "Nơi này ăn vặt không tệ, ở đại nhà hang lớn ăn đầy dầu mỡ, đến nơi đây ăn chút nhẹ, cũng không tệ.
Mộc Hàn Mặc xoa đầu cô, bộ dáng nhu tình như nước làm cho Oa Oa mê say "Ăn đi! Nơi này trước kia anh thường xuyên đến, về sau lại vẫn không có thời gian, nên không đến đây." Nơi này bài trí cùng một cái tiểu điếm kiếp trước rất giống, tiểu điếm đó là nơi Oa Oa thích nhất, từng cùng cô ghé qua hai lần.
Về sau lại có hiểu lầm, làm cho cô chết, cũng không đi qua nữa, khi hắn ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này thì đột nhiên nhớ tới tiểu điếm kia, về sau nữa, hắn liền thường xuyên đến một mình. Thứ nhất, bất quá cảm thụ một chút hơi thở năm đó, thứ hai, hoài niệm đoạn đường tình yêu bất trắc của hắn và Oa Oa trước kia.
"Thường xuyên đến nơi này đến? Khó trách anh thành thục như vậy."Oa Oa gật gật đầu, cúi đầu gắp một ít rau xanh trên bàn, bỏ vào miệng, nhất thời, miệng đầy mùi thơm ngát, làm cho cô vừa lòng gật đầu, mặt mày hớn hở.
Mộc Hàn Mặc thấy cô ăn vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui vẻ theo, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện "Oa Oa, trong khoảng thời gian này, có gặp giấc mộng kỳ quái nào hay không?"Thời gian trước cô gặp giấc mộng kia làm cho hắn bất an một trận, gần đây không có động tĩnh gì, làm cho lo lắng trong lòng hắn càng thêm nồng đậm hơn.
Oa Oa vừa ăn vừa lắc đầu "Không có a! Gần đây đều ngủ vô cùng say." Nói đến cũng kỳ quái, chỉ mộng một lần kiếp trước, liền vẫn không có cảm giác. Mộc Hàn Mặc không khỏi nhíu chặt mày kiếm, trong nội tâm lo lắng càng nhiều, lại vẫn vươn tay dịu dàng trấn an cô "Không có việc gì, cứ tiếp tục ăn đi."
Oa Oa ngẩng đầu nhìn hắn, tâm một trận rung động "Lão công, anh không phải là lo lắng em cảm nhận được chuyện của kiếp trước, sẽ rời khỏi anh?" Lúc trước bọn họ đã nói rồi, cho dù cô nhớ tới cũng sẽ không rời đi, chẳng lẽ hắn quên rồi sao?
Mộc Hàn Mặc không khỏi gật gật đầu "Sợ." Một chữ trầm trọng đập vào lòng Oa Oa, tươi cười trên mặt Oa Oa không thấy nữa, nghiêm túc nhìn hắn "Anh không tin tưởng em?" Hỏi lại mang theo ngữ khí trách cứ, dọa Mộc Hàn Mặc hoảng sợ "Không có, anh chỉ là không tin tưởng chính mình." Hắn có thể có cái gì tin tưởng đâu? Kiếp trước thương tổn làm cho cô hận không thể vĩnh viễn không nhìn thấy hắn nữa.
Oa Oa vươn tay vỗ vỗ bờ vai hắn "Đừng nghĩ nữa, em sẽ không rời khỏi anh, trên thế giới này, cũng chỉ có anh đối với em tốt nhất, em làm sao có thể bỏ được mà rời khỏi anh chứ?"Oa Oa trấn an, làm cho Mộc Hàn Mặc áy náy, lúc ấy tuy rằng hắn không có ở đây, có thể lúc tại âm phủ, từ trong miệng Hắc Bạch vô thường cùng thần sắc trong lúc đó, thấy được tức giận, đủ để cho thấy chuyện hắn làm có bao nhiêu quá đáng.
Bởi vậy hắn mới không có tin tưởng, hiện tại Oa Oa không biết cảm thụ của kiếp trước, hắn không thể không lo lắng. Nếu cô đột nhiên cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng cùng nản lòng thoái chí lúc ấy, còn có thể kiên định không ly khai hắn như vậy sao?
Rất khó nói, lúc ấy Oa Oa thề đời đời kiếp kiếp cũng không muốn cùng hắn gặp lại, vốn có thể không đi đầu thai, lại lựa chọn sớm liền rời khỏi âm phủ, nghĩ đến cũng không muốn gặp lại hắn.
Oa Oa thấy hắn không có phản ứng, gắp một miếng thịt từ trên bàn, để vào trong chén của hắn "Đừng nghĩ nữa, nhanh ăn đi! Anh hiện tại lo lắng có ích lợi gì? Sớm biết hôm nay thì lúc trước làm gì." Mềm không được, phải mạnh bạo, luôn luôn một cái là có thể làm cho hắn ăn hết.
Ánh mắt Mộc Hàn Mặc tối sầm, gắp lấy miếng thịt Oa Oa để vào, cho vào miệng, nhẹ nhàng nhai lấy, nghĩ tới ý tứ trong lời nói của Oa Oa, tâm cũng nhéo lên. Đồng thời cũng nghĩ thông, sai lầm đã phạm rồi, hiện tại nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì? Quan trọng nhất là, bọn họ bây giờ còn có thể cùng một chỗ, hơn nữa, con của bọn họ cũng rất nhanh sẽ ra đời.
"Ăn đi! Ăn xong, chúng ta đi ngắm cảnh."Mộc Hàn Mặc đột nhiên dịu dàng cười, làm cho Oa Oa an tâm xuống, hai người ngọt ngào như mật ăn đồ ăn vặt của quán nhỏ này.
"Vương tổng, chúc mừng chúc mừng."Vương Đông Nhận bị một đám thương nhân vây vào giữa, thiếu Mộc Hàn Mặc ở đây, sở hữu lực chú ý đều chuyển đến trên người Vương Đông Nhận, cũng đem chủ ý đánh lên người của hắn.
Vương Đông Nhận mỉm cười có lệ nói "Cùng vui cùng vui, đa tạ các vị đã tới tham gia hôn lễ của Vương mỗ."Nhiễm Linh Lung đi theo lại, hướng tới mọi người nhẹ nhàng cười, nụ cười kia muốn gượng ép bao nhiêu có bấy nhiêu gượng ép.
Tâm trí đặt trên người đàn ông mình yêu thích, liên hợp với vợ của hắn đến đả thương chính mình, làm cho cô ta xấu hổ vô cùng, nay những người này bất quá cũng là vì tiền tài quyền thế của Vương Đông Nhận, mới đến nịnh bợ. Nếu không có những điều này chỉ sợ bọn họ nhìn đều lười nhìn bọn họ hắn liếc mắt một cái, trên thương trường, vĩnh viễn là tàn khốc, có lẽ trước đó một khắc ngươi vẫn là phong cảnh vô hạn, ngay sau đó sẽ luân lạc đến cảnh không nhà để về.
"Vương tổng sao lại nói vậy, Vương tổng có thể mời chúng tôi, là vinh hạnh của chúng tôi." Nói xong nâng chén "Vương tổng, chúng tôi mời ngài." Vương Đông Nhận mỉm cười bưng chén rượu lên, cử động chén rượu, xem như gián tiếp chạm cốc "Uống."Ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, nhất thời lại dẫn tới một hồi lấy lòng "Vương tổng thật lợi hại, nhìn Vương tổng lịch sự, tửu lượng lại lớn như vậy."
Hai mặt khoa trương làm cho Vương Đông Nhận khó nén tươi cười “Các vị nói đùa, Vương mỗ đi tiếp đón khách nhân khác,các vị tùy ý.” Nói xong, liền mang theo Nhiễm Linh Lung rời đi, dọc theo đường đi, Vương Đông Nhận cũng không có đi tiếp đãi khách nhân khác mà là đem Nhiễm Linh Lung kéo đến nơi hẻo lánh "Linh Lung, em cái dạng này, chỗ này là tân hôn, ngay cả một chút tươi cười đều keo kiệt."
Nhiễm Linh Lung giãy khỏi bàn tay Vương Đông Nhận, xoay người nhìn cả vườn hoa cỏ "Tôi cười không nổi." Cũng không phải gả cho người đàn ông mình yêu, làm sao có thể cười được? Nếu là gả cho Mộc Hàn Mặc, cô ta nhất định là một người vui vẻ nhất.
Đồng thời, cô ta cũng biết, Mộc Hàn Mặc không có khả năng yêu cô ta, mà cô ta chỉ là si tâm vọng tưởng, vốn tưởng rằng đã nhìn thấu rồi, đã nhận ra, không hề mê luyến Mộc Hàn Mặc. Nhưng mà nhìn thấy mới biết được, cô ta không có khả năng không yêu Mộc Hàn Mặc, loại tình yêu này chôn ở chỗ sâu nhất nơi đáy lòng.
"Nếu không muốn gả cho anh, vì sao lúc trước không cự tuyệt?" Vương Đông Nhận phiền não nhìn cô ta, vươn tay nắm bả vai cô ta "Nhìn anh đi, anh so với Mộc Hàn Mặc cũng không kém, Mộc Hàn Mặc không yêu em, mà anh yêu em nhiều năm như vậy. Em nhìn anh đi, em nhìn kỹ đi." Vương Đông Nhận kích động lay người cô ta, muốn đem cô ta lay tỉnh.
Nhiễm Linh Lung nháy cũng không nháy mắt nhìn hắn "Anh yêu tôi, nhưng ở trong lòng anh chứa tôi, đồng thời còn có thể cùng phụ nữ khác lên giường, đây là tình yêu của anh? Mộc Hàn Mặc yêu Mạc Oa Oa, hắn chưa từng chạm qua phụ nữ khác, hắn mới là người đáng giá để yêu. Cho dù hắn không yêu tôi, tôi cũng không hối hận."
Một phen, làm Vương Đông Nhận chấn động ở đương trường, hai tay suy sụp buông cô ta ra "Ha ha...... Làm sao em biết Mộc Hàn Mặc không chạm qua phụ nữ khác? Chẳng lẽ em đi theo sau hắn? Thời thời khắc khắc theo dõi hắn?" Tong hai con mắt tối đen tràn ngập tức giận "Làm sao em biết hắn sẽ không chạm vào phụ nữ khác? Có lẽ hắn gạt vợ hắn chạm vào phụ nữ khác thì sao?"
"Em cũng thật đơn thuần, Mộc Hàn Mặc người kia tâm cơ sâu bao nhiêu, em cũng không phải không biết, hắn muốn một tình nhân còn không phải rất đơn giản sao? Anh không tin Mộc Hàn Mặc sống năm mà trước khi cưới Mạc Oa Oa, thật sự một phụ nữ cũng chưa từng chạm qua." Cảm xúc kích động, đưa không cam lòng cùng ghen tị trong lòng hắn theo ngữ khí mà biểu đạt ra ngoài.
Hắn ta không phải không có tình nhân, chỉ là vì cô ta vẫn ẩn nhẫn mà thôi, Mộc Hàn Mặc có điểm nào tốt chứ? Tiền tài quyền thế lớn, đồng thời, hắn cũng là người hắc đạo, người hắc đạo đều có một quán tính, chính là táo bạo, hung ác. Mộc Hàn Mặc đồng dạng cũng có không ít những thứ này, chỉ là với bề ngoài của hắn ta, làm cho hắn ta đội một tầng bảo hộ mà thôi.
Nhiễm Linh Lung nhìn hắn thất vọng lắc đầu "Anh chẳng lẽ không biết tài quyền thế của hắn có nhiều hơn? Chỉ cần có một phụ nữ bị hắn chạm qua, phụ nữ đó chẳng lẽ sẽ không đến sao? Buộc hắn cưới cô ta." Lắc đầu, tạm dừng một chút "Sẽ đó, các cô ấy tuyệt đối sẽ làm như vậy, nhưng mà chưa từng có truyền tới. Hắn cũng chưa từng cùng một phụ nữ có quan hệ mờ ám nào, mà vẫn thanh tâm quả dục, anh có thể làm được sao? Anh làm không được." Một phen trách cứ cùng với so sánh làm cho Vương Đông Nhận cảm giác xấu hổ mà cũng đồng thời tức giận.
"Làm sao em biết anh làm không được? Lúc trước nếu không phải em cự tuyệt anh, anh sẽ đi tìm phụ nữ khác? Em sao không nhớ tới ngày đó em cự tuyệt anh ra sao?" Vương Đông Nhận đem chuyện xưa đào ra, lúc này đây Nhiễm Linh Lung thấy được hắn một mặt nổi giận phía dưới dịu dàng, xé rách miệng vết thương của người khác liền vội lấy cớ cho chính mình.
"Điểm này, anh cũng kém hơn Mộc Hàn Mặc, Mộc Hàn Mặc đối đãi với Mạc Oa Oa vẫn dịu dàng, che chở có thêm, cho dù Mạc Oa Oa phát giận, hắn cũng chưa bao giờ phát giận với Mạc Oa Oa." Nhiễm Linh Lung không hề sợ hãi nhìn thẳng hắn "Tôi đã thấy một lần, Mạc Oa Oa đùa giỡn tiểu tính tình, niết khuôn mặt Mộc Hàn Mặc, hắn cũng không nói gì, chỉ để tùy ý Mạc Oa Oa niết, mãi cho đến khi cô ta niết hắn đủ, mới buông ra."
Tiếp theo, Nhiễm Linh Lung quay đầu nhìn Vương Đông Nhận "Anh có thể làm được sao? Tôi nghĩ anh tuyệt đối không làm được." Một câu, dẫm đến chỗ đau của Vương Đông Nhận "Đúng, anh không làm được, vậy em gả cho Mộc Hàn Mặc đi a! Làm gì phải gả cho anh?"
Nhiễm Linh Lung buồn cười lắc đầu, giống như trào phúng hắn "Anh đã cho tôi cơ hội cự tuyệt sao? Cùng tôi thương lượng qua sao? Cha mẹ của anh cùng cha mẹ tôi liền quyết định hết thảy cho tôi. Anh đã giải thích với cha mẹ của anh sao? Không có, anh để cho tôi cự tuyệt như thế nào?" Một câu lại một câu nghi ngờ, làm cho tâm tình Vương Đông Nhận phiền chán.
"Đừng nói nữa, em nếu không muốn gả cho anh, chúng ta liền ly hôn đi. Ngay bây giờ anh sẽ đi, dù sao hôn lễ này cũng không phải hai người chúng ta yêu nhau mới kết."
Nói xong, Vương Đông Nhận buồn bực vươn tay kéo tay Nhiễm Linh Lung, lại bị Nhiễm Linh Lung dễ dàng giãy ra, Nhiễm Linh Lung nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu "Không thể, tôi không muốn làm cho cha tôi thất vọng, anh đã gặp qua người phụ nữ nào, vừa mới kết hôn liền ly hôn? Anh chỉ nghĩ tới chính anh, chưa từng nghĩ tới cảm nhận của tôi."
Lại một thanh âm nghi vấn làm cho Vương Đông Nhận gần như sụp đổ. Hắn mới là chồng của cô, nhưng mà người vợ lại so sánh hắn với người đàn ông khác, loại sự tình này, người đàn ông nào có thể nhịn được chứ?