“Có chuyện gì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng, vọng tưởng phá hư tình cảm vợ chồng giữa ta và Mặc” Oa Oa nhíu chặt lông mày, rồi giãn ra, nâng niu điểm tâm trong khay, lục lọi đặt trên bàn. Tiện đà đưa tay,cầm lấy ly sữa định uống.
Lại bị nữ nhân nhanh chân lấy trước, nữ nhân bưng ly sữa lên, liếc Oa Oa một cái, lắc lư sữa trong ly “Thật không nghĩ tới, ban đầu khi còn ở cô nhi viện là một tiểu quỷ nhát gan, hôm nay đã thành người mù, còn là tổng giám đốc phu nhân của tập đoàn Thiên Long”
Trong giọng nói có chút hả hê cùng mỉa mai cười nhạo
Oa Oa trợn to hai mắt vô thần, bàn tay nhỏ bé duỗi ra dừng lại ở không trung “Làm sao ngươi biết ta đã từng ở cô nhi viện?” Đối với nàng hiểu rõ như vậy, chẳng lẽ trước kia cũng ở cô nhi viện như nàng? Hay là cô ta điều tra nàng!
“Như thế nào, không nhớ rõ? Tổng giám đốc phu nhân thật đúng là quý nhân hay quên chuyện” Nữ nhân nhẹ nhàng cầm lấy ly thủy tinh lắc lư, đột nhiên buông tay chỉ nghe “phanh” một tiếng lập tức ly sữa rơi xuống đất.
Sữa ở giữa không văng tung té, rơi vãi ở cả chân ghế sofa, không khí còn phiêu đãng hương sữa.
Oa Oa mặt đầy kinh ngạc, chuyện này là ngoài dự đoán của nàng. Vì tức giận mà hai má đỏ bừng, tràn đầy bất mãn nói “Ngươi vì sao lại làm đổ sữa của ta, ta còn chưa uống , ngươi làm sao lại lãng phí như vậy, bại gia tử” Phản ứng đầu tiên của nàng là lãng phí, bởi vì hành động của nàng ta mà tức giận.
Khuôn mặt cô ta dị thường khó coi, xanh trắng giao nhau “Một ly sữa mà thôi, ngươi đường đường là tổng giám đốc phu nhân, lại đi để ý một ly sữa sao? Chẳng lẽ là Mộc tổng không cho ngươi uống?” Trên khuôn mặt nồng đậm vui vẻ, tiếc hận nói: “Thật là đáng thương, đường đường là tổng giám đốc phu nhân,rõ ràng, uống một ly sữa cũng khó khăn như vậy”
Nghe nàng ta nói như vậy, ngược lại Oa Oa rất là bình tĩnh. Thu tay lại, đặt sau lưng. Nở ra một nụ cười ngọt ngào vui vẻ nói “Ta có thể uống sữa hay không mắc mớ gì đến ngươi?” Ý trong lời nói: Nàng cùng lắm là người ngoài, đây là chuyện của vợ chồng bọn họ.
“Ngươi thật là xấu tự nhiên không liên quan tới ta. Chỉ là cuộc sống của ngươi không dễ chịu, ta liền cao hứng.Ha ha…Ngươi còn nhớ rõ, năm đó anh trai ngươi đánh ta như thế nào không? Khi đó ta mới sáu tuổi, anh trai ngươi lại vặn gãy tay ta. Chỉ bởi vì ta tát ngươi một cái”
Khuôn mặt nữ nhân vốn là nụ cười mê người, giờ đây hai mắt che đầy hận ý, gương mặt xấu xí, vặn vẹo hiện ra, khẽ mở đôi môi đỏ mọng “Ngươi biết hiện tại trên mạng họ mắng ngươi như thế nào không? Tiện nhân, đoạt người yêu của chị gái, là tiểu tam, còn khó nghe hơn nghươi biết là như thế nào không?”
Trong đầu Oa Oa xuất hiện hình ảnh ở cô nhi viện, nội tâm sáng rõ. Chỉ là không nghĩ tới chuyện cách đây mười mấy năm, nàng ta còn nhớ rõ như vậy, có thể thấy nàng ta hận nàng sâu như thế nào “Trên mạng người ta tại sao mắng ta? Ta khi nào đoạt bạn trai của Đồng Vụ Vân”
“Còn có, Giản Hiểu Uyển, lúc ấy ta cũng không có chọc giận ngươi. Là chính ngươi không có lí do tự nhiên tát ta, anh trai ta đúng lúc nhìn thấy, mới thay ta trút giận” Không nghĩ đó lại là lí do nàng bới móc ngày hôm nay.
Oa Oa chưa dứt lời, khuôn mặt Giản Hiểu Uyển cứng ngắc vặn vẹo hơn, năm đó nàng ở cô nhi viện, bởi vì bộ dang của nàng dáng yêu, viện trưởng đối với nàng thương tiếc. Ở cô nhi viện mọi người đối với nàng thương yêu cùng chiều chuộng như công chúa cao cao tại thượng “Vậy thì như thế nào? Ai kêu ngươi vừa tới đã đoạt đi hào quang của ta, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người của ngươi”
Oa Oa như có điều suy nghĩ gật đầu, nguyên lai bởi vì lòng hư vinh mới tát nàng. Âm thầm đè xuống cảm xú không rõ, bình tĩnh nói “Ngươi nói trên mạng chuyện kia là như thế nào?”
“Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta cùng bạn trai đến hôn lễ của Mộc tổng. Chỉ là, đáng tiếc a! Ta có thể nhận ra ngươi, mà ngươi lại không nhìn thấy ta. Sau đó trở về liền viết mọi điều về ngươi lên mạng” Giản Hiểu Uyển có chút hả hê vui vẻ, sớm ôm hận ý trong lòng tràn đầy khoái cảm trả thù.
Oa Oa giờ phút này giận quá hóa cười “ Nguyên lai là như vậy, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết. Bất quá cho dù ngươi có nói khó nghe hơn nữa ta cũng không nhìn thấy được. Gương mặt là nụ cười ngây thơ vô tội.
“Hừ…” Giản Hiểu Uyển thấy không kích thích được Oa Oa, hừ lạnh một tiếng, hất lên cánh tay, ấm ức xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Mộc Hàn Mặc đứng ngoài phòng làm việc, mặt tràn đầy hung ác nham hiểm nhìn Giản Hiểu Uyển biến mất trong thang máy. Thấy nàng ta đi khỏi, mới bước vào phòng. Nhìn qua Oa Oa cùng điểm tâm, ôn nhu lên tiếng “Oa Oa điểm tâm có ăn ngoan không?”
Nghe thấy Mộc Hàn Mặc hỏi, Oa Oa vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Mộc Hàn Mặc.
“Đợi một chút, Oa Oa đừng động” Mộc Hàn Mặc thấy dưới chân nàng có mảnh kính vỡ, không khỏi nhíu mày. Nâng chân thon dài, bước đến bên cạnh Oa Oa thuận tay đem nàng bế lên “Thật may là nàng không có dẫm lên nếu không thì đau lắm” Nói xong nhìn sang những mảnh kính vỡ bên cạnh.
Ôm Oa Oa, Mộc Hàn Mặc nhíu chặt chân mày, như thế nào lại nhẹ như vậy? Trong khoảng thời gian này phải bồi bổ cho nàng thật tốt mới được. Trên mặt rõ ràng có chút thịt, sợi tóc dần khôi phục bình thường. Chỉ là, thân thể này ôm lên lại nhẹ như vậy.
Trong giọng nói Mộc Hàn Mặc mang theo một cổ thương tiếc, nhưng trong lòng ngực của hắn Oa Oa lại thấy ấm áp. Khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười mê người, ngọt ngào, khẽ hé đôi môi đỏ mọng “Sẽ không, có anh ở đây sẽ không để cho em bị thương”
Thấy Oa Oa tràn đầy tín nhiệm đối với mình, Mộc Hàn Mặc tạm thời vứt bỏ suy nghĩ trong lòng, đi tới sofa, Mộc Hàn Mặc nghiêng người ngồi trên sofa, đặt nàng lên đùi. Bàn tay vuốt mái tóc đen của nàng, tràn đầy sủng ái “Nhớ phải mang giày vào nếu không bị thương chính là em đó”
Nói xong, Mộc Hàn Mặc khum lưng nhặt đôi giày màu trắng xang-dan trên mặt đất, ôn nhu mang vào cho nàng.
“Biết rồi, lam sao anh lại nhanh trở lại như vậy?” Oa Oa cảm thấy đôi chân lạnh buốt của mình ấm áp trở lại, mà bàn tay của Mặc đặt ở hông nàng khẽ vuốt ve, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là ngọt ngào hạnh phúc.