Phương Tiến nói xong mấy câu nói đó, cũng không dám nhìn Tĩnh Tri, càng không để ý đến sắc mặt cô đã trắng bệch như tuyết, xoay người bỏ đi.
Tĩnh Tri hoảng hốt quay mặt lại, thấy hắn đi thật nhanh, nhìn giống như là tránh ôn dịch vậy. Rốt cuộc cô thoáng cười một chút, không hề thấy khổ sở hoặc tức giận như dự đoán, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ thở phào một cái.
Vào phòng bệnh, mẹ vẫn còn đang ngủ mê man, Tĩnh Tri nhờ y tá lúc trước giúp mình chăm sóc mẹ một lát, cô dự định đi ra ngoài mua chút gì đó cho mẹ ăn.
Lúc này đã là buổi tối, Tĩnh Tri phải đi rất xa mới tìm được một cửa hàng bán cháo. Cô mua một chút cháo bổ dưỡng còn nóng đựng vào bình giữ nhiệt ôm vào trong ngực rồi trở về bệnh viện. Vừa mới lên lầu, đã nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ cùng tiếng đập phá từ trong phòng bệnh vọng tới, trái tim Tĩnh Tri không khỏi căng thẳng, cô bước nhanh hơn đẩy cửa đi vào...
Trong phòng bệnh là một cảnh bừa bãi. Lúc này Tống Như Mi đã tỉnh, bà nằm ở trên giường, gương mặt khô héo gầy gò vẻ mặt ngây dại và mờ mịt. Y tá bó tay đứng ở bên cạnh, thấy Tĩnh Tri đi vào dặn dò đôi câu rồi vội vàng đi ra ngoài.
Tĩnh Tri đặt bình giữ nhiệt xuống, bước qua đống mảnh thủy tinh và chăn gối ngổn ngang trên đất đi tới. Cô hơi sợ hãi, cho dù giờ phút này mẹ không thể đánh cô được, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy sợ.
Thời điểm trước kia khi cô còn chưa dọn nhà, cô cũng đã nghe hàng xóm láng giềng nói, tính khí của mẹ cô như vậy là không bình thường, nhất định là thần kinh có vấn đề. Cô cũng đã định thử khuyên mẹ đi bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng mẹ lại hung hăng mắng cho cô một trận, nói phản đối bảo mình không phải là người bị bệnh thần kinh!
Nhưng ngày một ngày hai, bệnh ngày càng nặng hơn, tính khí mẹ càng ngày càng nóng nảy, cũng càng đánh cô thường xuyên hơn, cho nên vừa nhìn thấy mẹ tức giận, trong tiềm thức cô luôn muốn lui về phía sau để trốn.
"Mẹ, mẹ đã tỉnh... mẹ đói bụng chưa? Con mua cháo rồi đây..." Tĩnh Tri đứng ở trước giường bệnh cách đó không xa, nhẹ nhàng hỏi mẹ. Trong đôi con ngươi đen nhánh hàm chứa mơ hồ sự đau khổ,vậy mà khi đứng trước mặt mẹ, cô lại vẫn phải làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
"Phương Tiến đâu?" Gương mặt khô héo của Tống Như Mi chậm rãi quay lại, tròng mắt vẩn đục mất đi toàn bộ ánh sáng thường ngày. Giọng bà khàn khàn rất nặng nề, Tĩnh Tri nghe cảm thấy trong lòng có chút chua xót không nói ra được. Cô hơi cắn môi một cái, mạnh mẽ cười vui: "Mẹ, con và Phương Tiến thay ca, anh ấy về rồi, ngày mai sẽ tới đây."
Tống Như Mi không kìm nổi khẽ thở dài, cố gắng lắc đầu: "Tĩnh Tri à, con cũng đừng gạt mẹ, nó sẽ không tới có đúng không?"
Tĩnh Tri cảm thấy chung quanh hốc mắt đau nhói một hồi, cô bước mấy bước đến gần mẹ, ngồi xuống trước mặt Tống Như Mi, đôi con ngươi trong suốt, cô há miệng, nhưng không phát ra nổi thành tiếng "Mẹ..."
"Có gặp hoạn nạn mới biết lòng người." Tống Như Mi nhắm mắt, thật lâu sau bà mới nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Tĩnh Tri cúi đầu ngồi ở chỗ đó, cố nén nỗi khổ sở đang ngập tràn cố không để cho mình khóc lên. Mấy ngày qua, nước mắt của cô chảy đã quá nhiều rồi.
"Quên đi, nếu không phải lo lắng không ai thèm lấy con, nếu không phải là hắn là người duy nhất chịu cưới con, mẹ đây cũng không muốn con gả cho hắn, con lấy nó, thật sự đã làm con chịu uất ức..." mặc dù giọng nói Tống Như Mi cứng rắn, nhưng vẫn mang theo tình cảm ấm áp hiếm có. Tĩnh Tri chưa bao giờ được nghe một câu tán thưởng từ trong miệng của mẹ, giờ phút này nghe thấy mẹ nói như thế cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lập tức nhào vào trên người mẹ òa lên khóc: "Mẹ, con không lấy chồng, con sẽ phụng dưỡng mẹ, sẽ chăm sóc mẹ... Mẹ... Mẹ đừng đuổi con đi, cả đời con sẽ ở bên cạnh mẹ..."
Tống Như Mi hiếm khi không chút tức giận, trên gương mặt khô héo thoáng hiện vẻ thất bại, mí mắt bà có chút thả lỏng. Thấy bả vai gầy yếu của Tĩnh Tri rung động kịch liệt, mẹ con liền khúc ruột, cho dù bà đã từng hận con gái tận xương, hận cô làm liên lụy đến bà, nhưng giờ phút này, bà lại vẫn nhẹ nhàng để tay lên bả vai của cô: "Tri Tri... sức khỏe của mình thế nào, mẹ biết chứ. Mẹ không có thể sống được mấy ngày nữa đâu, đến khi mẹ chết, một mình con sống lẻ loi thì làm sao đây? Mẹ không thấy con tìm được một nhà khá giả, mẹ có chết cũng không nhắm mắt được ..."
Hốc mắt Tống Như Mi dần dần ướt, thật ra bà biết mình có bệnh, trong những lúc thỉnh thoảng tỉnh táo, bà cũng rất hối hận, cũng thấy đau lòng cho Tĩnh Tri. Nếu như năm năm qua bà được sống an nhàn sung sướng, nói không chừng sức khỏe của bà cũng đã dần dần hồi phục, nhưng cuộc sống nặng nề cùng sự nhục mạ đã làm cho bà gần như không có được một phút yên tĩnh.
"Mẹ, thật sự con không muốn lập gia đình nữa, cuộc đời này quá bẩn thỉu, lòng người còn bẩn hơn... Nếu như sống một mình con có thể được sạch sẽ, mẹ, con không bao giờ ... sẽ quay đầu lại nữa..."
Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, cô lau nước mắt, trong con ngươi trầm tĩnh có vẻ quật cường lẫn bướng bỉnh, giống như sự phẳng lặng của mặt biển. Cô thoáng nở nụ cười thê lương, nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh như băng của Tống Như Mi, cúi đầu, hàng mi khẽ run, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con sống bên cạnh ba ba lâu như vậy, nghe quen tai, nhìn quen mắt, ba là người có phong thái xử sự gương mẫu, lẽ nào con lại không học được ở ba một chút nào hay sao? Con đọc sách nhiều năm như vậy, lại để cho mình trở thành một kẻ ngu hay sao? Cuộc đời này, người tốt sống không lâu, người gieo họa sống ngàn năm, chúng ta có thể có cách gì đây?"
"Mẹ, con cũng đã từng đấu tranh, cũng nghĩ tới trả thù, nghĩ tới phản kháng, nhưng khi đêm khuya vắng người, con nhắm mắt lại, hồi tưởng lại tất cả mọi đau khổ đã từng trải qua trong quá khứ, nếu như con còn sống như trong quá khứ, sẽ chỉ càng làm nỗi đau khổ tăng lên, cho nên con lựa chọn quên lãng. Mẹ, con không muốn giải thích quá nhiều, con rất nghiêm túc, chỉ muốn nói cho mẹ biết, con thật sự không hề làm bất cứ một chuyện gì làm mất thể diện của ba ba. Mặc dù con đã từng mê mẩn tâm trí, nhưng bây giờ con đã thoát ra, con không hề mong đợi một tình yêu xa với nữa, có lấy chồng hay không đối với con cũng không hề quan trọng. Trước kia con là một cô gái bình thường, hiện giờ cũng chỉ là một người đàn bà bình thường. Cho tới bây giờ con cũng không so đo một phần với bất kỳ kẻ cao quý nào. Cuộc đời này có bao nhiêu người trong lúc này đều sống cuộc sống bình thường, tại sao chúng ta lại không thể sống như vậy?"
Tĩnh Tri cúi thấp người, áp mặt sát vào trong lòng bàn tay mẹ, nhẹ nhàng nỉ non: "Mẹ, con biết trong lòng mẹ chịu nhiều uất ức đau khổ, nhưng so với mẹ, con còn phải chịu đau khổ hơn rất nhiều, ít nhất mẹ từng được ba ba thật lòng yêu thương, ba ba yêu mẹ như vậy. Mà con thì sao, con yêu phải một người đàn ông lãnh khốc vô tình, con còn tự phụ cho rằng hết thảy đều ở trong lòng bàn tay mình, con cho rằng một ngày nào đó anh ta cũng sẽ thấy con tốt... Nhưng sau đó anh ta lại nói ly hôn, ba ba ra đi, đứa con cũng mất, con như đã chết một lần... sau này con mới hiểu, con chỉ si tâm vọng tưởng, mà người si tâm vọng tưởng thì làm sao có thể có kết quả tốt đây? Nếu như nói con đã sai, vậy thì con bị trừng phạt như thế cũng đã đủ rồi, nhiều năm qua mẹ đối xử với con thế nào con cũng chịu đựng, bởi vì mẹ là mẹ của con. Người con yêu quý nhất là mẹ, nhưng mẹ ơi, nếu như ngay cả mẹ cũng không hề tin con, không thương con, con sống còn có ý nghĩa gì đây?"
Tĩnh Tri nói lâu như vậy, nhưng Tống Như Mi cũng vẫn không hề trả lời, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ đã ngủ, Tĩnh Tri có chút giật mình, hồi lâu sau, cô mới khẽ một nở nụ cười tự giễu, buông ra mẹ tay, đứng lên đi tới trước cửa sổ. Bầu trời đêm của thành phố sáng ngời như vậy, cô tin chắc, tương lai của mình cũng sẽ rực rỡ như vậy.
Tĩnh Tri đứng lên, một khắc sau, từ đáy mắt nhắm chặt của Tống Như Mi từ từ chảy xuống một dòng nước mắt. Bà nhẹ nhàng lau sạch đi, nhưng dòng nước mắt không sao cầm được, vẫn mãnh liệt tràn ra khỏi mi ...
Phòng bệnh của mẹ không có giường trống, buổi tối Tĩnh Tri phải gác đêm, không có chỗ ngủ, chỉ có thể nằm úp sấp một lát ở trước giường mẹ. Sau khi mẹ ngủ thiếp đi, Tĩnh Tri ăn một chén cháo rồi đi ra ngoài, hoàn cảnh nơi này thật sự không được tốt. Ở giường bên cạnh, bệnh nhân và người nhà rất ầm ĩ, Tĩnh Tri không khỏi nhíu mi, cô nghĩ phải tìm cách đổi cho mẹ phòng bệnh có hoàn cảnh tốt hơn một chút.
Đẩy cửa đi ra ngoài, trên ghế dài trong hành lang đầy người nằm, Tĩnh Tri không muốn nghe những tiếng động hỗn loạn này, liền cúi đầu đi về ban công cuối hành lang...
"Tống tiểu thư?" Cô vừa mới đi tới cửa thang lầu, chợt nghe thấy một tiếng gọi trầm ấm, chân thành vang lên ở sau lưng. Theo bản năng cô quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Mặc Nhiên, Tổng giám đốc của Thịnh Hâm đang đứng ở sau lưng cô cách đó không xa. Tĩnh Tri có chút giật mình, nhưng vẫn tiến lại lễ độ chào hỏi: "Đỗ tiên sinh, ngài khỏe chứ ạ?"
"Đã muộn thế này sao cô vẫn còn ở bệnh viện? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Ông ta mở miệng nhã nhặn hỏi thăm vẻ quan tâm giống như bậc trên vậy. Tĩnh Tri thấy phía sau ông ta còn có mấy người đi theo, lại còn cả bác sĩ, có chút không được tự nhiên, cúi đầu: "Là mẹ tôi nằm viện."
"Ồ, mẹ cô không sao chứ?" Đỗ Mặc Nhiên xoay người ý bảo mấy người thuộc hạ đi xuống trước, dứt khoát bước tới gần nói chuyện với Tĩnh Tri.
Từ buổi thương thảo chuyện buôn bán lần trước đến bây giờ, đã lâu lắm rồi ông chưa gặp lại cô. Tiếp theo đó bên Nhất Phẩm Tĩnh Hiên lại đổi người đến ký hợp đồng, ông còn tò mò hỏi Tống Tri Tri đã đi đâu, nhưng những người đó nói không rõ lắm, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Mắt Tĩnh Tri đỏ lên, cố làm bộ vui vẻ chậm rãi nói: "Không sao, phải nằm viện theo dõi mấy ngày."
Đỗ Mặc Nhiên đang định mở miệng, chợt trong hành lang truyền đến tiếng của y tá: "Người nhà của Tống Như Mi đâu?"
Tĩnh Tri cuống quít trả lời, y tá nghe tiếng đi tới, cầm một xấp hóa đơn thật dầy đưa cho cô: "Nộp viện phí theo như hóa đơn nhé!"
Tĩnh Tri tiện tay lật lật, sắc mặt tái đi, mặc dù con số không phải rất dọa người, nhưng bây giờ ngay cả số dư lẻ cô cũng không trả được!
Đỗ Mặc Nhiên đã sớm nhìn ra thần sắc của cô, đưa tay cầm hóa đơn từ trong tay cô, nhìn một chút, cười nói: "Tống tiểu thư, chi phí nằm viện của mẹ cô, trước hết cứ ghi dưới tên của tôi đã."
Nói xong, cũng không đợi cô trả lời, liền lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho y tá, ôn tồn nói: "Xin giúp tôi làm tất cả mọi thủ tục để Tống phu nhân nằm viện nhé!"