""Bà xã, anh sẽ mua cho em, anh không sĩ diện." Mạnh Thiệu Hiên ôm chặt lấy cô ở sau lưng, nói đầy vẻ cưng chìu, chỉ thấy vẻ mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ đến tận mang tai...
Thấy chung quanh có người nhìn về phía bọn họ, cô không khỏi nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, nhẹ lời khuyên nhủ "Thiệu Hiên, đừng làm rộn, đồ cũng mua xong rồi, chúng ta trở về đi thôi, mẹ ở nhà đang chờ chúng ta."
Mạnh Thiệu Hiên có chút không muốn buông cô ra, nên vẫn cầm tay cô, đẩy xe mua đồ đến khu tính tiền, tay của cô ở trong lòng bàn tay của anh thật nhu thuận thật yên tĩnh, khiến anh không khỏi sinh lòng vui sướng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô, chỉ thấy thần thái cô đầy ổn định, bộ dạng bình thản và hòa nhã, tựa như sau khi trải qua thế sự chua cay xong giờ chỉ còn lại sự yên bình đến tĩnh lặng. Cô chậm rãi đi về phía trước, phảng phất cõi đời này cũng không còn những thứ lộn xộn kia nữa. Sự ngưỡng mộ trong lòng anh đối với cô càng ngày càng lớn, bất kể thế nào cũng không bỏ được. Rốt cuộc anh lại không khỏi có cảm giác lo sợ không yên, hoặc là lo lắng kiểu tựa như nếu không đi gần cô, tựa như không được cầm tay của cô, sẽ là cảm thấy như gần như xa, không có thực.
Trở về nhà, còn chưa tới thời gian ăn cơm tối, Tống Như Mi đang ngồi ở xe lăn ở trên ban công phơi nắng. Kể từ sau khi bị liệt nửa người, ngược lại bà đã nghĩ thông rồi, cũng rất ít chanh chua mắng Tĩnh Tri, huống chi, Mạnh Thiệu Hiên luôn khéo léo tìm mọi cách lấy lòng đối với bà, tìm mọi cách để chọc cười bà. Hơn nữa, bà cũng quan sát thấy anh chân tâm thật ý yêu thương đối với Tĩnh Tri, không phải chỉ là đơn thuần thích con gái bà như một thứ đồ gì đó, hoặc là thích thân thể hoặc tính tình, mà anh muốn thực sự được sống với cùng với Tĩnh Tri cả đời.
Cố ý lấy lòng, cùng với tình cảm chân thực đương nhiên sẽ được bộc lộ ra, bà đã sống hơn nửa đời người, cũng đã sớm nhìn thấu, cho nên, mặc dù biết anh là con trai thứ ba của nhà họ Mạnh, nhưng cũng bởi vì anh bị bệnh chừng hai mươi năm, vẫn luôn sống ở nước ngoài, cũng không từng có một chút xíu khúc mắc nào trong chuyện trước kia. Huống chi, bà tự biết mình đã không còn sống được bao lâu, mà Tĩnh Tri gặp được người đàn ông yêu cô như vậy, quả thực là phúc khí do đời trước đã tu luyện nên. Bởi vậy bà cũng mắt nhắm mắt mở đối với bọn họ, không hề cố ý ngăn trở đối với bọn họ nữa.
Bà nghĩ, đợi đến khi tiết trời ấm lại, thừa dịp bà còn có khỏe mạnh, nhìn thấy hai người bọn họ lãnh giấy hôn thú, làm bữa tiệc mừng là bà cũng được an lòng, cũng không còn có bất kỳ vướng bận nào ở trên cõi đời này nữa... Chính Tắc đang chờ bà ở dưới đất, ông đã đợi nhiều năm rồi, bà cũng nên đi thôi...
Tĩnh Tri nấu xong bữa ăn tối, người giúp việc đẩy Tống Như Mi tới trước bàn ăn, Mạnh Thiệu Hiên ăn khen không dứt miệng. Tĩnh Tri thích ăn món nào, anh liền nói theo cũng thích ăn nhất món đó. Mặc dù biết anh đang nói chiều theo ý mình, nhưng trong lòng Tĩnh Tri vẫn thấy vui sướng không thể nói ra được. Cô làm vài món thức ăn, anh cũng ăn sạch sẽ, còn có vẻ vẫn thèm thuồng, Tĩnh Tri nhìn anh, trong lòng lại từ từ dâng lên sự ấm áp lẫn sự chua xót không nói ra được. Có người yêu thương cô như vậy, có người chiều ý cô như vậy, có người yêu thích tất cả sự kiêu ngạo cùng tự tôn của cô như vậy, cô có cần thiết phải sống trầm lặng trong thế giới nhỏ bé của mình, tự oán tự tha, không chịu bỏ qua nữa hay không?
"Tĩnh Tri, Thiệu Hiên, hai đứa tới đây." Tống Như Mi để đũa xuống, người giúp việc bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, ba người bọn họ yên vị ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng khách.
Tống Như Mi quan sát kỹ hai người trước mặt, một vừa xinh đẹp vừa thanh tú, một vừa khôi ngô tuấn tú lại vừa ngang ngạnh bất kham, thật là một đôi trời sinh. Bà nhìn hai người trước mặt, liền nhớ lại mình năm đó cũng ở độ tuổi thế này, vừa nhìn thấy Chính Tắc đã yêu, từ đó dây dưa cả đời, mà bây giờ đây, một chết, một kéo dài hơi tàn để sống... Bộ dáng hiện giờ của bà liệu Chính Tắc còn có thể nhận bà được không? Bà không dám nghĩ, mà cũng không dám nghĩ đến.
Tất cả sự quấn quýt si mê và quyến luyến cũng hóa thành một tiếng thở dài ai oán trong lòng. Bà đưa tay cầm lấy tay Tĩnh Tri, lại cầm tay Mạnh Thiệu Hiên: "Thiệu Hiên, ở trước mặt tôi, cậu đừng nên nói dối dù chỉ là một chữ, cậu nói cho tôi biết, cậu có bằng lòng cưới Tĩnh Tri hay không."
Mạnh Thiệu Hiên vừa nghe lời ấy chợt như ngây ngẩn, anh biết thân phận của mình, mặc dù thường ngày Tống Như Mi chung sống với anh cũng không tệ. Nhưng anh cũng biết rất rõ muốn bỏ qua chuyện ân oán giữa hai nhà, thật sự là một điều cực kỳ khó khăn. Nhưng bây giờ, Tống Như Mi lại hỏi anh như vậy, liệu có phải bà đã đồng ý gả Tĩnh Tri cho anh rồi hay không?
Tĩnh Tri cũng kinh ngạc nhìn Tống Như Mi, cô có chút sợ hãi ngước mắt lên, hàng mi dài hơi run rẩy, vẻ mặt cô tràn ngập sự tăm tối: "Mẹ..."
Tĩnh Tri chợt tiến lên mấy bước, đứng ở trước mặt Tống Như Mi, cô áp mặt vào đùi Tống Như Mi, chợt nước mắt rơi xuống: "Mẹ, con đã nói là con không lấy chồng..."
"Mẹ không tính chuyện con nói, hiện tại mẹ đang hỏi Thiệu Hiên, con chớ xen mồm vào!" Ở trước mặt Tĩnh Tri, Tống Như Mi luôn luôn có thói quen cố chấp. Bà đẩy con gái ra, đôi tròng mắt bị nếp nhăn bao phủ hoàn toàn gắt gao, chăm chú nhìn vào Mạnh Thiệu Hiên: "Cậu có bằng lòng cưới Tĩnh Tri hay không?"
Cả đời này bà cũng chỉ ngộ ra được một đạo lý, một người đàn ông yêu một người phụ nữ, chứng cớ tốt nhất chính là anh ta chịu cưới cô gái ấy, làm cho cô gái ấy có cảm giác an toàn tuyệt đối, chịu dẫn cô gái ấy vào thế giới của mình, cũng chịu hòa nhập vào thế giới của cô gái kia.
Hốc mắt của Mạnh Thiệu Hiên hơi đau, trong khoang mũi cũng dâng lên sự chua xót. Anh dùng sức gật đầu, cũng không thể nói thành lời... Mãi lâu sau, anh mới há mồm, hơi run run gọi: "Mẹ..."
Tống Như Mi sửng sốt, chợt cười lên: "Con... đứa nhỏ này."
Bà đặt tay Tĩnh Tri và tay Thiệu Hiên ở chung một chỗ, cầm thật chặt, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Hôm nay lời của mẹ nói, hai đứa phải nhớ cho kỹ nghe chưa!."
"Vâng, mẹ!" Tĩnh Tri nhẹ nhàng gật đầu một cái, cảm thấy bàn tay ấm áp và khô ráo của Mạnh Thiệu Hiên đang bao chặt lấy tay cô, trái tim cô đập cuồng loạn cũng dần dần gần như bình tĩnh trở lại...
"Mẹ, con sẽ nhớ." Sau phút kích động ban đầu, Mạnh Thiệu Hiên đã trấn tĩnh trở lại, anh đã có thể nói chuyện bình thường.
"Thiệu Hiên, nếu như con chịu cưới Tĩnh Tri, là mẹ đẻ của Tĩnh Tri, mẹ chỉ hy vọng con làm được một chút như vậy thôi." Tống Như Mi nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, nói nên sự lo lắng cuối cùng trong lòng: "Con nhỏ hơn Tĩnh Tri bốn tuổi, nó hiện tại đã tuổi rồi, mà con vẫn còn trẻ như vậy, con có thể bảo đảm, cả đời sẽ đối xử tốt với nó được không?"
Tĩnh Tri cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô gắt gao cắn môi, trong lòng giống như ngàn cánh buồm căng hết cỡ vậy, cô cảm thấy sự chua xót nho nhỏ đang dâng lên từng chút, Đúng vậy, Thiệu Hiên vẫn còn đang thanh xuân, mà cô thì đã trở nên già rồi.