Anh bị suy nghĩ nảy lên từ đáy lòng kia làm hoảng sợ. Không phải là cô, cô sẽ không lấy.
Có lẽ là người hầu nào đó trong biệt thự thấy được vào lúc quét dọn phòng, chỉ là một cây lược, nên có lẽ tiện tay cầm đi.
Anh vừa nghĩ, lại bắt đầu cầm từng chiếc từ trong đống lược lên. Anh còn nhớ rõ, đột nhiên anh tâm huyết dâng trào mới có thể khắc chữ ở trên lược, mà khi đó chỉ cách thời gian cô rời đi rất ngắn. Bởi vì anh chưa bao giờ từng làm chuyện như vậy, vì thế có rất nhiều chiếc trở thành phế phẩm, đến cuối cùng chỉ có ba cây lược gỗ đào được đưa đến trong tay cô.
Mạnh Thiệu Đình lật qua lật lại tìm tỉ mỉ mấy lần, mới tìm ra được hai chiếc lược khắc chữ.
Anh không biết trong lòng tuôn ra tư vị gì, chỉ là mỗi tay cầm một chiếc lược, động cũng không thể động. Một suy nghĩ bắt đầu sinh sôi mãnh liệt ở trong lòng anh, đến cuối cùng, lại không cách nào khống chế được.
Nếu như cô nhìn thấy nét chữ phía trên kia, nhưng vẫn cầm lược đi, như vậy có phải nói rõ ở trong lòng của cô vẫn có vị trí của anh hay không?
Nếu cô quả thật hoàn toàn khinh thường, chỉ có thể giống như trước đây, có thái độ chẳng thèm ngó tới bất cứ vật gì anh tặng đến. Nếu chịu lấy đi, vậy tất nhiên nói rõ, cô cũng có một chút quan tâm.
Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, không nhịn được nữa, thậm chí anh có một loại xúc động muốn vọt tới thành phố của cô, cố chấp giữ cô ở bên cạnh mình. Nhưng anh còn chưa đứng lên, liền diệt trừ cái ý niệm vừa mới sinh sôi ở dưới đáy lòng này.
Anh không phủ nhận chính mình động tâm với Tĩnh Tri, hơn nữa tâm tư này có thể xem như là rất nặng. Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn sẽ có nghi hoặc, nghi hoặc tâm tư của anh với cô là xuất phát từ thực sự thích cô, hay là chỉ bởi vì không chiếm được, cho nên mới phải chấp nhất như vậy.
Anh mượn cớ muốn quay lại với cô bức Mạn Quân ly hôn, không ngoại trừ sẽ giẫm vào vết xe đổ bảy năm trước. Mà trong này có mấy phần thật mấy phần giả, chính anh còn có chút không phân rõ.
Xác thực nói, anh rất muốn ở cùng một chỗ với cô, thế nhưng anh lại không biết sau khi ở cùng một chỗ với cô, anh có thể duy trì cảm giác mới mẻ bao lâu.
Mạnh Thiệu Đình chưa bao giờ cho là mình sẽ yêu một người phụ nữ, bao gồm cả Phó Tĩnh Tri. Anh chỉ nguyện ý đối tốt với cô, nguyện ý cưng chiều cô, nguyện ý ở cùng một chỗ với cô, thế nhưng loại tình yêu dây dưa không ngừng này chỉ thấy ở trong tiểu thuyết và ti vi, anh dám thề sẽ không phát sinh ở trên người một người đàn ông như anh.
Thế nhưng chỉ có những thứ đó cũng đã đủ rồi, nguyện ý tốn hao nhiều tâm tư như vậy ở trên người một người phụ nữ, với anh mà nói đã rất đủ, đủ coi là một lý do anh nghĩa vô phản cố () làm mọi việc.
Ở trong lòng của anh, cô vẫn có vị trí cực kỳ đặc biệt. Ít nhất anh không nhìn thấy cô sẽ nhớ cô, anh thấy có người theo đuổi cô sẽ nổi trận lôi đình, anh muốn giữ lấy cô, muốn cô chỉ làm người phụ nữ của anh. Thậm chí còn ảo tưởng bánh bao nhỏ là con của anh, dù sao cũng chênh lệch đó chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Quan trọng hơn là trước khi gặp cô thì anh chưa từng có thất bại, thân là một người đàn ông có tham muốn giữ lấy và lòng háo thắng, lúc này đã đạt tới đỉnh núi ở trên người của anh rồi.
Có đôi khi đối với một người đàn ông mà nói... không thể chống cự nhất không phải đạt được mong muốn, mà là quá trình hao hết tâm tư bắt một tâm một người phụ nữ làm tù binh.
Nhất là người phụ nữ kia đã từng yêu anh, hiện tại người phụ nữ kia lại hoàn toàn buông anh xuống, không nhìn anh nữa.
Anh kẹp một điếu thuốc, vẫn không hút ngụm nào, chỉ là trầm tư một trận ở trong làn khói, sau đó mới dập tắt đầu mẩu thuốc lá. Thu dọn xong những thứ này, một lần nữa cất vào lại trong két sắt. Làm xong hết thảy, Mạnh Thiệu Đình mới xoay người ra khỏi phòng. Sau khi khởi động xe, anh lấy điện thoại di động ra, nghĩ một lúc liền bấm một số điện thoại: "Alo, Thanh Thu sao? Tôi có chuyện..."
Lúc Tĩnh Tri nhận được điện thoại của Triển Thanh Thu, không thể nghi ngờ là rất giật mình. Khi đó cô đang dẫn theo bánh bao nhỏ ăn bữa tối, rất hài lòng với bảo mẫu vừa tới, không chỉ chịu khó giỏi giang, còn ở chung với bánh bao nhỏ rất tốt. Công việc phiên dịch của Tĩnh Tri cũng dần dần tốt đẹp, thậm chí thủ trưởng ngoài sáng trong tối từng đề cập mấy lần là muốn đề bạt cô, trong lòng cô càng rất hài lòng, mới có thể xa xỉ một lần, cố ý dẫn theo bánh bao nhỏ và bảo mẫu đi ăn đại tiệc.
Lúc Triển Thanh Thu gọi điện thoại tới, Tĩnh Tri đang cho bánh bao nhỏ húp canh xương. Cô nhìn thấy là số điện thoại lạ, do dự một chút nhưng vẫn nghe máy, lễ phép chào hỏi.
"Thanh Thu?" Tĩnh Tri có chút giật mình, lập tức lại xông lên một chút cảm giác xấu hổ. Lúc trước Thanh Thu chiếu cố cô như vậy, lại thương bánh bao nhỏ như thế, mà bây giờ cô về nước giải quyết xong lại chưa từng liên lạc với cô ấy lần nào...
"Thật không có lương tâm, cô về nước cũng không nói với tôi, tôi đối tốt với cô và bánh bao nhỏ vô ích rồi!" Nghe giọng nói Thanh Thu ngược lại có chút vui vẻ, Tĩnh Tri nghĩ đến lúc rời đi, Thanh Thu gầy gò và tiều tụy, mà bây giờ có phải quan hệ của cô ấy và Thẩm tiên sinh đã ấm áp lại rồi không? Tĩnh Tri nghĩ như vậy, không khỏi cao hứng cho cô ấy.
"Thanh Thu, xin lỗi... Tôi, cô biết, tôi..."
"Được rồi, cô không cần nói, tôi đều rõ ràng. Chỉ là hiện tại tôi đã tới cửa nhà của cô, có phải cô không muốn tận tình làm một chủ nhà tốt một lần không?"
Hình như bên Thanh Thu có chút ầm ĩ, mơ hồ còn có thể nghe được một giọng nữ ngọt ngào tranh nhau nói. Tĩnh Tri nhịn không được hiện lên một nụ cười; "Thanh Thu, cô tới thành phố C?"
"Đúng rồi, cô không đến thăm tôi, tôi chỉ có thể đến thăm con nuôi bảo bối của tôi." Triển Thanh Thu vừa mới nói xong, liền bị Tương Tư đoạt mất điện thoại, sau khi cô bé nói ồn ào một trận, lại dậm chân uy hiếp Tĩnh Tri: "Chị Tĩnh Tri, hạn chị trong vòng ba mươi phút, cần phải mang theo cháu ngoại trai của em về tới nơi này. Đêm nay em và chị Thanh Thu không thể không gặp chị!"
Tĩnh Tri vừa nghe tiếng nói hô to gọi nhỏ của Tương Tư liền nghĩ muốn cười. Con nhóc kia đã lớn thêm hai tuổi rồi mà vẫn như là một đứa bé, nhưng rõ ràng cũng là một đứa bé, hiện tại cô bé chắc đang học đại đọc năm tư đi, nhưng không biết hiện tại cô bé và Hà Dĩ Kiệt thế nào rồi?
"Được, chị lập tức trở về." Nghĩ đến thời gian mang thai, Thanh Thu vội trước vội sau chiếu cố cô, cô nhóc Tương Tư kia lại cho cô rất nhiều an ủi và vui vẻ. Vô luận như thế nào, cô cũng không cách nào làm mình không đi gặp các cô.
Dẫn theo bánh bao nhỏ đi trên đường, Tĩnh Tri trước dạy nó, đợi một lúc nhìn thấy hai dì xinh đẹp, nhất định phải ngoan ngoãn gọi dì. Bánh bao nhỏ rất nghe lời gật đầu, mắt to đảo quanh một hồi, thoạt nhìn thông mình hơn bộ dáng ngốc hồ đồ trước đây.
Tĩnh Tri nhịn không được cúi đầu hôn nó, lòng tràn đầy thỏa mãn và an ủi.
Ba người gặp mặt, tránh không được lại nói líu ríu hồi lâu. Mặt bánh bao nhỏ đã bị hai người hôn đến lấp lánh, Tương Tư càng yêu thích không buông tay, ôm lấy nó không buông, chỉ khen dáng dấp nó càng ngày càng giống bánh bao. Mặt
thịt nhỏ của bánh bao nhỏ đã xệ xuống, đưa tay muốn ôm Thanh Thu, không bao giờ liếc mắt nhìn Tương Tư một cái.
Tương Tư vừa bực mình vừa buồn cười, trêu chọc nó một lúc, lại thề không nói dáng dấp nó mũm mĩm, bánh bao nhỏ mới không tình nguyện vươn bàn tay béo nhỏ, cô nàng liền giữ tay nó hôn một cái.
Tĩnh Tri và Thanh Thu nhìn hai đứa bé lớn nhỏ này, cũng vui vẻ theo. Mấy người ở KFC ầm ĩ hồi lâu, nhưng Tương Tư vẫn cảm thấy chưa tận hứng, la hét muốn đi hát, Thanh Thu cũng lên tiếng phụ họa. Tĩnh Tri không đành lòng phá hủy hứng thú của các cô, để bảo mẫu dẫn bánh bao nhỏ về trước, ba người lại thuê xe đi KTV.
Chú thích:
() nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước