Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

chương 309: mạnh thiếu đình, anh giống như tôi, đều là người đáng thương!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: May

Tâm Mạn Quân loạn như ma, cô đã đủ đáng thương, cô lấy được chỉ là một danh phận, chỉ là danh hiệu dối trá này, cô ta đã chiếm được lòng của anh, hà tất còn muốn trói buộc anh không buông? Dù cô ta không gả vào đây, cô ta vẫn là người phụ nữ mà Mạnh Thiệu Đình yêu nhất, vì sao đến chút đáng thương duy nhất này của cô, mà cô ta cũng muốn cướp đi không chút do dự?

"Nếu như em làm ra chuyện bất lợi với cô ta, nếu như cô ta ngoài ý muốn chết đi. Mạnh Thiệu Đình, anh sẽ như thế nào!"

Mạn Quân bỗng nhiên mở miệng, cô gần như là muốn bức chính mình đến đường cùng. Cô đương nhiên sẽ không làm ra chuyện bất lợi với Phó Tĩnh Tri, cũng sẽ không hạ độc thủ với cô ta. Cô chỉ là một cô gái bình thường, không phải nữ số hai ác độc không đầu óc trong tiểu thuyết ngôn tình.

Cô chỉ là muốn biết, rốt cuộc anh yêu Phó Tĩnh Tri tới trình độ nào.

Mạnh Thiệu Đình vừa nghe những lời này của cô, cả sắc mặt đều thay đổi, cánh tay trái vẫn còn quấn băng vải của anh bỗng nhiên hung hăng nện xuống giường. Mạn Quân chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của anh, vẻ mặt đầy quyết tuyệt, phẫn nộ mãnh liệt như thế, ánh mắt của anh gần như muốn đóng băng cô, cô không khóc được, ngơ ngác nhìn anh; "Anh sẽ chết sao? Anh sẽ chết theo cô ta ư?"

"Tôi sẽ đích thân giết chết kẻ hại chết cô ấy." Anh không chút do dự thốt ra, lại cười tàn khốc một tiếng: "Không, tôi đã quên nói cho cô biết, chuyện cô nói hoàn toàn không có khả năng thành lập, bởi vì chỉ cần tôi ở đây một ngày, Phó Tĩnh Tri sẽ không phải chết ở trước mặt của tôi!"

Mạn Quân vừa rơi lệ vừa cười nhẹ nhàng gật đầu: "Anh rất yêu cô ta, thế nhưng Mạnh Thiệu Đình..."

Cô cười trào phúng: "Có đôi khi phụ nữ dễ dàng nhìn hiểu tâm tư phụ nữ hơn, anh yêu cô ta, nhất định sẽ hối hận."

"Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô."

Anh nghe được Mạn Quân nói như vậy, đáy lòng liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Mạn Quân nhìn ra cái gì? Tĩnh Tri... Cô trở về bên cạnh anh, rốt cuộc là vì cái gì?

Chỉ là bởi vì anh bị thương, hay là... có nguyên nhân khác?

Đột nhiên anh cảm thấy thấp thỏm lo âu, anh chưa bao giờ cảm giác được sợ hãi mãnh liệt như vậy. Anh không dám nghĩ, không dám nghĩ chân tướng kia là gì, anh chỉ lo chìm đắm ở trong sung sướng, đều ném tất cả mọi chuyện vào sau đầu. Anh chưa bao giờ hỏi cô, vì sao đột nhiên thay đổi tâm ý!

Mạn Quân nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy, trong lòng đột nhiên cảm giác được cân bằng một chút, cô lau nước mắt lung tung, xoay người đi ra ngoài: "Mạnh Thiệu Đình, anh giống như tôi, đều là người đáng thương."

Cô nói xong, thậm chí còn cười lạnh một tiếng, nhưng nụ cười này lại đâm anh bị thương.

Anh và cô giống nhau? Có ý gì? Đều yêu một người không yêu mình sao?

Không, Tĩnh Tri không phải không hề có cảm giác gì với anh. Anh có thể cảm giác được, bộ dáng cô ở trong ngực anh, nét mặt của cô, lời nói của cô cũng không phải là ngụy trang ra. Cô cũng không phải là không quan tâm anh, hoàn toàn không phải!

Nhưng vì sao tâm lại từ từ chìm xuống đáy cốc, cả người giống như đều chìm vào trong đầm băng?

"Phó Tĩnh Tri, tôi rất ghen tỵ với cô." Cô ta nói thẳng, khuôn mặt đã khóc nên mang theo nước mắt còn sót lại, mắt cũng có chút sưng, nhưng cô ta vẫn coi như là một người phụ nữ xinh đẹp.

Tĩnh Tri không nói, chỉ là khẽ nhấp một ngụm trà: "Tôi muốn nói với cô một tiếng xin lỗi, thật sự."

Cô nhìn cô ta, tràn đầy chân thành tha thiết, cô nói là lời thật lòng. Mạn Quân là một người phụ nữ tốt, sự xuất hiện của cô ta thật sự làm tổn thương cô, mặc kệ trước đây cô ta đã làm gì, lần này cô thật sự có lỗi

Mạn Quân nhìn cô, ánh mắt cực kỳ lợi hại và trực tiếp. Hồi lâu sau, cô ta chậm rãi phun ra một hơi, vẫn kiêu ngạo giơ cằm lên: "Phó Tĩnh Tri, cô đừng tưởng rằng cô thắng, chiến tranh của chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu, tôi sẽ không buông tay ."

"Được, tôi sẽ không khinh địch, bởi vì cô thật sự là một kẻ địch khó đối phó."

Mạn Quân liếc nhìn cô một cái, thần sắc đáy mắt dần dần chuyển thành thưởng thức: "Nếu như lập trưởng của chúng ta không phải như thế này, tôi nghĩ, tôi thực sự sẽ làm bạn bè với cô. Thế nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn đánh bại cô."

"Tôi cũng vậy." Tĩnh Tri bỗng nhiên cười: "Thẩm Mạn Quân, mặc kệ trước đây xảy ra chuyện gì, cô tổn thương tôi một lần, lần này tôi cũng đã tổn thương cô. Vậy bây giờ, chúng ta huề nhau."

"Không, vĩnh viễn đều không thể huề nhau." Mạn Quân bỗng nhiên nghiêng người qua, cúi đầu mở miệng: "Cô đoạt thân thể và tâm chồng tôi, giữa chúng ta vĩnh viễn đều không thể huề nhau..."

"Anh ấy cũng đã từng là chồng tôi, cô cũng đã làm chuyện ám muội thôi." Tĩnh Tri không tự ti cũng không kiêu ngạo, kéo ra khoảng cách với cô ta, cười nhạt một tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio