Editor: May
Mạn Quân nắm chặt lấy cánh tay bà Thẩm, nước mắt tuôn rơi xuống. Tất cả ủy khuất và không cam lòng như là đột nhiên vỡ đê, cô muốn khống chế cũng không khống chế được .
Bà Thẩm thấy Mạn Quân như vậy, trong lòng tự nhiên cực kỳ khó chịu, cố nén nước mắt nắm lấy tay của con gái: "Mạn Quân, không khóc, hiện tại chúng ta nên đi kiểm tra rồi, mẹ chồng con vẫn đang chờ đấy."
Mạn Quân giống như là con rối, mặc cho bà dìu đến phòng kiểm tra. Tâm cô đã lạnh, hoàn toàn đã lạnh. Cô sẽ không đồng ý ly hôn, cô sẽ kéo dài như vậy, kéo dài đến khi bọn họ chết già cũng sẽ không buông tay. Dựa vào cái gì cô phải thành toàn cho bọn họ? Dựa vào cái gì phải chật vật rời khỏi? Cô không muốn!
Nửa giờ sau.
Sắc mặt bà Thẩm có chút xám tro, bà thở dài, đẩy trang giấy kia trở về: "Sửa."
Bác sĩ sợ hãi liếc mắt nhìn hai người, không dám nghi vấn cầm lấy tờ báo cáo xét nghiệm đó: "Phu nhân, sửa thế nào?"
Bà Thẩm cười, đứng lên kéo Mạn Quân đến trong một phòng nghỉ nhỏ khác, giảm thấp giọng nói: "Mạn Quân, lần cuối cùng của các con là khi nào?"
"Mẹ --" Cửa xe vừa kéo ra, Tĩnh Tri liền nghe được tiếng nói non nớt và quen thuộc. Cô chợt tránh khỏi lòng Mạnh Thiệu Đình, bước nhanh đi tới. Cửa xe kia vừa mở, một viên thịt nho nhỏ được ôm xuống, lập tức tránh khỏi lòng Bình Bình, chân ngắn nhỏ di chuyển, chạy rất nhanh như là tên lửa nhỏ, lập tức đâm vào trong lòng Tĩnh Tri...
Tĩnh Tri ngồi xổm xuống ôm chặt lấy thằng bé, nước mắt cũng đã tách tách rơi xuống. Cô ôm con trai, hung hăng hôn vài cái, lại tỉ mỉ nhìn trước nhìn sau một lần. Thấy con trai chỉ là gầy hơn lúc trước một chút, mặt cũng hơi nhọn, còn lại đều rất tốt, không ít đi một sợi tóc, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào, chỉ cảm thấy thỏa mãn nói không nên lời tự nhiên nảy sinh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt trước mặt, nhìn thế nào đều không đủ.
"Mẹ, con rất nhớ mẹ." Cái miệng nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ khẽ méo, hai bên khóe môi kéo xuống, lại muốn khóc.
Tĩnh Tri nín khóc mỉm cười, lại hôn vài cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, lúc này mới hỏi: "Nói cho mẹ biết con nhớ mẹ bao nhiêu?"
Phi Đồng đáng yêu nhíu nhíu mày, bỗng nhiên mở hai cánh tay phì nộn như ngó sen ra, dùng sức mở lớn khoa tay múa chân, biểu tình cực kỳ đáng yêu; "Nhiều như vậy, nhiều như vậy nè, mười lần như vậy luôn!"
Tĩnh Tri xì một tiếng bật cười, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên vai lại bị người đè lại. Cô xoay mặt một chút, đối diện khuôn mặt tươi cười phóng đại của Mạnh Thiệu Đình, theo sau đó, bánh bao nhỏ liền bay lên trời, rơi vào trong ngực của anh...
"A?" Bánh bao nhỏ trừng lớn hai tròng mắt xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách kia đâm vào trái tim Mạnh Thiệu Đình, chợt bị anh cứng rắn đè xuống, ý cười trên mặt càng ôn nhu hơn. Anh hôn một cái trên mặt xinh đẹp của bánh bao nhỏ, lúc này mới mở miệng; "Phi Đồng còn nhớ rõ bác không?"
Phi Đồng cắn ngón tay nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mắt to khẽ cong, vỗ hai tay, giòn tan nói: "Nhớ, người là bác trai."
Tĩnh Tri ngẩn ra, theo bản năng nhìn biểu tình Mạnh Thiệu Đình.
Khí trời nhẹ nhàng khoan khoái, cuối hè rút đi sự nóng nực, mà giờ khắc này đang là hoàng hôn, mặt trời chiều nhiễm đỏ nửa bầu trời, cũng làm mặt của anh bịt kín một tầng màu vàng kim nhạt, vẻ mặt anh bình tĩnh. Mặc dù tư thế ôm Phi Đồng
không thành thục, nhưng lại rất cẩn thận. Mà vẻ mặt anh nhìn Phi Đồng vừa nhu hòa vừa bình tĩnh, độ cong khóe môi có lúm đồng tiền vừa xinh đẹp lại ôn hòa, vẫn không vì tiếng "bác" kia của Phi Đồng mà sinh ra nhiều gợn sóng.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt dần dần mềm mại. Cô đưa tay kéo cánh tay Mạnh Thiệu Đình, tràn ra nụ cười nhợt nhạt; "Chúng ta về nhà thôi."
Mạnh Thiệu Đình vừa quay đầu lại, nụ cười càng ôn nhu hơn, "Chờ hai ngày nữa sửa sang Tĩnh Viên xong, chúng ta sẽ có nhà ổn định."
Tĩnh Tri vừa nghe anh nói đến Tĩnh Viên, đáy lòng liền sinh ra mấy phần chua ngọt. Cô khoác cánh tay anh, nhẹ nhàng cúi đầu, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười; "Được."
Thấy cô dịu ngoan như vậy, trên gương mặt là nụ cười ngọt ngào, càng làm cho anh mềm lòng không thôi, ngôi nhà ổn định!
Tâm anh sinh khát khao, nếu như có thể sống cùng cô ở trong Tĩnh Viên, sinh thêm mấy đứa con, người một nhà vĩnh viễn ở cùng một chỗ, kiếp này của anh thật sự không còn tiếc nuối gì.
"Mẹ!" Bánh bao nhỏ nằm trên bả vai Mạnh Thiệu Đình, nhìn mẹ, trong lòng nho nhỏ lại đang nghi hoặc; "Sau này chúng ta phải ở chung với bác ư?"
Tĩnh Tri chợt nghe được vấn đề của con trai, không khỏi ngẩn người, xấu hổ nói không nên lời bỗng nhiên sinh ra từ trong trái tim. Trong khoảng thời gian này, cô trôi qua quá thoải mái, lại quên sạch sẽ vấn đề con trai đang hỏi. Nếu như sau này cô muốn mang con trai lưu lại, phải giải quyết quan hệ giữa con trai và Thiệu Đình như thế nào?