Anh đã sớm đặt xong lễ phục, nhưng vẫn không nói cho cô biết nó có bộ dáng như thế nào? Cho tới giờ phút này, tận mắt thấy, mới biết được ngay cả mình cũng không ngăn cản được sự yêu thích với bộ lễ phục xinh đẹp này.
Giống như đám sương mù màu trắng, trước ngực là tầng tầng lớp lớp lụa mỏng màu trắng như cánh hoa, thắt lưng lại thu vào rất chặt. Từ làn váy trở lên, dùng chỉ bạc thêu quấn lượn như hoa sơn chi, càng lên cao lại càng thưa thớt, cho đến thắt lưng chỉ còn một nhánh xinh xắn, quanh co ở phần eo.
Cô vừa nhìn liền rất thích, lúc mặc vào càng giật mình phát hiện, kích thước lại vô cùng thích hợp. Không nhịn được dùng mắt liếc nhìn anh, lại đối diện với ánh mắt cười tà khí của anh, mặt liền đỏ, cúi đầu chỉnh sửa tốt làn váy, thay giày, lại có thợ trang điểm chuyên nghiệp làm tóc cho cô, trang điểm nhẹ. Lọn tóc dài cũng chỉ hơi uốn xoăn, biếng nhác tùy ý rũ ở trên vai, không động vào tóc mái, vẫn che trọn cái trán.
Anh đi tới, đáy mắt lại có một chút áy náy: "Anh không có biện pháp xóa vết sẹo trên trán em."
Tĩnh Tri lại không để ý, cười khoát khoát tay: "Không sao cả, dù sao có thể dùng tóc che khuất. Lại nói, em cũng không quá để ý những chuyện này."
Dù sao dung mạo cũng sẽ có một ngày già đi, cần gì tính toán chi li hơn thua một chút kia.
"Mẹ, mẹ muốn kết hôn với Mạnh tiên sinh sao?" Phi Đồng mở to mắt đẹp, tay nhỏ bé kéo làn váy của cô, vẻ mặt khẩn trương.
Tĩnh Tri ngồi xổm xuống ôm con trai một cái, cứ như vậy nhẹ nhàng mở miệng: "Mẹ không kết hôn, cũng sẽ không kết hôn với Mạnh tiên sinh, Mạnh tiên sinh có vợ rồi."
Phi Đồng lập tức xoay mặt đi trừng Mạnh Thiệu Đình: "Vậy tại sao bác ấy không trở về nhà?"
Tĩnh Tri nhất thời không biết nên nói cái gì, trái tim liền nhiễm chua xót. Thấy cô trầm mặc, Phi Đồng liền đưa tay ôm cô một cái; "Mẹ, chúng ta vẫn là về nhà thôi, ở đây không tốt."
"Tĩnh Tĩnh, hôm nay là sinh nhật, phải vui vẻ một chút." Mạnh Thiệu Đình đi tới mấy bước, kéo cô đến, giữa trán lại hơi nhăn lại; "Trước không nói những chuyện này được không?"
Tĩnh Tri gật gật đầu, rất nhanh đáp ứng; "Được, không nói những chuyện này."
Cho dù cô biết anh không có kết hôn với Mạn Quân, cho dù cô và anh đều biết quan hệ hôn nhân là giả, thế nhưng người đời không biết, người đời chỉ biết đến cô đoạt chồng của Thẩm Mạn Quân, cô là kẻ thứ ba.
Đây là lần thứ hai bước vào Tĩnh Viên, một đêm kia hoàn toàn chưa kịp thấy rõ ràng liền bị Thẩm Mạn Quân trói lại. Mà hôm nay, lại là lần đầu tiên nghiêm túc thực sự thấy rõ Tĩnh Viên của nhà họ Phó.
Vừa vào cửa lớn, đối diện trước mặt là một mặt hòn núi giả to lớn. Núi giả lành lạnh, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng nước róc rách, mà trên một mặt đá bằng phẳng, là hai chữ rồng bay phượng múa thật lớn -- Tĩnh Viên.
Viền mắt Tĩnh Tri đau xót, mắt không nhịn được đỏ ngầu. Hết thảy đều giống như năm đó, gần như có thể đánh tráo. Tuy cô biết đây cũng không phải là chữ trên núi đá năm đó, nhưng anh làm như vậy đã là rất hoàn mỹ, cô biết rất không dễ dàng.
Anh kéo tay cô vòng qua núi giả, giữa màu xanh um tùm trước mặt che giấu một đường mòn không nhìn thấy điểm cuối. Đi hơn mười mét, chỉ cảm thấy trước
mắt đột nhiên trống trải, ánh sáng cũng chợt sáng lên. Mà mấy chục mét bên ngoài, có hồ hình bán nguyệt nho nhỏ, chính là hồ bán nguyệt ở hai bên. Nhìn sang nữa, dọc theo vị trí trong trí nhớ, quả không ngoài dự đoán, đó là đình Dực Nhiên. Nhìn sang chút nữa, Tĩnh Tri lập tức vui vẻ lên tiếng: "Thương Lan đình kia!"
Trong khoảng thời gian ngắn, cô vui không kiềm chế được, nâng làn váy không để ý chính mình mang giày cao gót, liền chạy tới đình kia. Giẫm lên trên thềm đá, đợi ngón tay tiếp xúc đình trụ màu đỏ thẩm, Tĩnh Tri mới xác nhận mình không phải là đang trong mộng. Địa thế đình khá cao, đi xung quanh liền thu hơn phân nửa phong cảnh Tĩnh Viên vào đáy mắt. Nhìn về nơi xa không thấy ranh giới, chỉ thấy giữa màu xanh mênh mông, như ẩn như hiện hồ nước nhỏ bé. Trong lòng cô bách vị trần tạp, chợt vui chợt buồn. Vui chính là Tĩnh Viên thật sự có lúc thấy lại ánh mặt trời, cha trên trời có linh thiêng cũng sẽ hết sức vui mừng. Mà buồn chính là Tĩnh Viên có thể xây lại, trở lại thế gian một lần nữa, nhưng cuối cùng lại không nhìn thấy được người yêu thương cô, che chở cô, người đó sẽ không bao giờ sống lại nữa.
Mà thù hận và tình yêu lúc trước, đều giống như là tuyết bay cuốn vào mây khói, cuối cùng không chạm vào được nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, lại thấy chính mình giống như hồ dính. Trong đầu một mảnh trống không, chuyện phàm trần dây dưa không ngừng kia lại giống như đều tan thành mây khói, chỉ là thời gian xuyên qua các kẽ tay.
Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ. ()
Mọi thứ đều chỉ là hư không, đều có thể buông. Chỉ có sinh mệnh, vĩnh viễn không ngừng, cứ chìm chìm nổi nổi trong dòng sông thời gian.
Cô bỗng nhiên muốn cười, cười sự ấu trĩ và ngu xuẩn của mình. Đột nhiên lại muốn khóc, khóc chính mình lãng phí thời gian sinh mệnh quý trọng như vậy ở trên chuyện không có ý nghĩa.
Phá hủy nhà họ Mạnh thì có ích lợi gì? Cha mẹ sẽ không sống lại, đứa nhỏ cũng sẽ không sống lại, nhà họ Phó vẫn biến mất không còn tin tức giống như
trước. Người thân sinh ly tử biệt, đến tận cuối bầu trời cũng không gặp lại được, chị em trở mặt thành thù, có lẽ suốt đời cũng không thể thay đổi, tất cả đều không thể làm lại, cũng không thể thay đổi. Cô kiên trì, rốt cuộc là vì cái gì?
Chú thích:
() Là một câu trong “Điệp luyến hoa” của Vương Quốc Duy:
蝶恋花 -王国维
阅尽天涯离别苦,不道归来,零落花如许。
花底相看无一语,绿窗春与天俱莫。
待把相思灯下诉,一缕新欢,旧恨千千缕。
最是人间留不住,朱颜辞镜花辞树。
.
Phiên âm Hán Việt
Duyệt tẫn thiên nhai ly biệt khổ, bất đạo quy lai, linh lạc hoa như hứa.
Hoa để tương khán vô nhất ngữ, lục song xuân dữ thiên câu mạc.
Đãi bả tương tư đăng hạ tố, nhất lũ tân hoan, cựu hận thiên thiên lũ.
Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ.
.
Tối thị nhân gian lưu bất trụ: nhân gian không giữ lại được nhất
Chu nhan từ kính: “chu nhan” hay khuôn mặt, ám chỉ con người theo quy luật của tự nhiên mà dần dần già đi, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nẩy lộc, rồi đến mùa đông thì héo tàn.
Chu nhan từ kính hoa tử thụ: có nghĩa là dung nhan trong kính cũng sẽ giống như hoa từ từ héo đi